Đoạn, lại nói thêm: "Đắt lắm, có lẽ đắt ngang với viên kim cương Golconda của chị đấy".
"..." Kiều Phương Hạ cảm thấy sau thất bại của nhà họ Triều, Triều Mai Hoàng đã hoàn toàn bị tiền che mờ mắt. Nhắc tới cái gì cũng phải liên quan đến tiền, tính bằng tiền.
“Nói cũng như không” Kiều Phương Hạ trả lời, khóe miệng cong lên.
Triều Mai Hoàng suy nghĩ vài giây, tiếp tục tiết lộ với cô: "Nó rất lớn."
“Nó lớn cỡ nào?” Kiều Phương Hạ hỏi.
“Điều này em không thể nói, nói nữa thì chị có thể đoán ra rồi, sẽ không có cảm giác bất ngờ” Triều Mai Hoàng cười hì hì trả lời.
Kiều Phương Hạ nghe thấy tiếng gió rít bên ngoài, chứng tỏ bọn họ đã đến một nơi rất vắng vẻ.
“Chúng ta đã lái xe bao lâu rồi?” Kiều Phương Hạ nghĩ một lúc rồi hỏi lại Triều Mai Hoàng.
"Hơn nửa tiếng đồng hồ rồi” Triều Mai Hoàng đưa ra đại khái một con số.
Những địa điểm xung quanh nhà họ Phó trong vòng một giờ lái xe, hoặc là vùng ngoại ô hẻo lánh và núi sâu, hoặc là bến cảng, hoặc là sân bay. Chỉ có ba nơi này là có thể.
Hơn nữa, Triều Mai Hoàng nói rằng nó rất đắt. Trong lòng Kiều Phương Hạ, quả thực đã tính ra gần được.
Bất ngờ mà Lê Đình Tuấn tạo ra luôn gọn gàng dứt khoát và giàu có phô trương như vậy.
Triều Mai Hoàng không biết rằng Kiều Phương Hạ đã sắp đoán ra rồi, cô ấy vẫn còn ở bên cạnh hứng thú bừng bừng mà nói: "Em hâm mộ thật đó, thế nhưng hiện tại, Phó Thành Đô có thể không đủ khả năng"