"Chỉ đơn giản đây là món quà mợ tặng cho cậu ấy. Trong lòng cậu ấy, thứ này là bảo bối vô giá."
Bà Trần cảm thấy, trong suốt thời gian qua, tình cảm mà Lệ Đình Tuấn dành cho Kiều Phương Hạ đều được che giấu, sẽ không dễ dàng bị phát hiện.
Những gì mà anh đã làm cho Kiều Phương Hạ không bao giờ thể hiện thành lời.
Mặc dù bà ta đã chứng kiến Lê Đình Tuấn trưởng thành, là người giúp việc đã ở bên cạnh Lê Đình Tuấn lâu nhất, nhưng chỉ sau khi Kiều Phương Hạ lớn lên, bà ta mới nhìn ra một chút manh mối.
Đến lúc bà ta phát hiện ra, Lê Đình Tuấn đã có tình cảm rất sâu đậm với Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ cũng được bà Trần nuôi dưỡng, bà Trần cũng biết cô là một cô gái tốt, cô xứng đáng với tình yêu của Lệ Đình Tuấn.
Chỉ là chuyện của những người lớn đã ảnh hưởng đến tình cảm của hai người bọn họ. Bà Trần nhìn thấy mọi chuyện, thật lòng hy vọng hai người bọn họ có thể hòa hợp như lúc ban đầu, Dù sao chặng đường mà cả hai đã cùng nhau bước đi quả thật quá khó khăn.
Kiều Phương Hạ im lặng lắng nghe bà Trần nói.
Cô nhìn thấy có một dấu vân tay trên công tắc quả cầu pha lệ, khi Lê Đình Tuấn trở về vào mấy ngày hôm trước, có lẽ là anh đã mở nó ra.
Cô vặn công tắc vài lần và đặt quả cầu pha lê trở lại vị trí ban đầu. Tiếng serenade nhẹ nhàng kèm theo tiếng chuông gió nhỏ, sau đó nhẹ nhàng vang vọng trong phòng.