Trong lòng anh vẫn hơi nghĩ đến mà sợ với chuyện xảy ra hôm qua, may mắn anh ép hỏi được nhiệm vụ của Kiều Phương Hạ, nếu không... khó lường được hậu quả.
"Vâng" Lần này Kiều Phương Hạ ngoan ngoãn không tranh luận.
"Anh đi đây." Anh cúi đầu hôn lên trán Kiều Phương Hạ, dịu dàng nói.
"Vâng" Kiều Phương Hạ hơi ngập ngừng, nhỏ giọng nói với anh: "Anh cũng chú ý an toàn."
Lệ Đình Tuấn buông cô ra, xoay người mở cửa phòng đã thấy Trạm Khánh Minh dựa vào cánh cửa, thản nhiên nhìn anh.
Hai người nhìn nhau, Trạm Khánh Minh lại liếc mắt vào trong phòng nghỉ.
Từ giường đến cửa phòng chỉ có một giá đồ miễn cưỡng có thể chọn được ánh mắt, Lê Đình Tuấn lập tức ngăn cản ánh mắt nhìn vào trong phòng của Trạm Khánh Minh, tỉnh bơ trở tay cài cửa lại.
“Keo kiệt” Trạm Khánh Minh nhếch môi nhìn Lê Đình Tuấn, cười nói.
Sắc mặt Lệ Đình Tuấn bình thản liếc nhìn anh ta.
Hai người quen nhau đã nhiều năm như vậy, tính khí Trạm Khánh Minh như nào anh còn không rõ chắc?
Dù sao anh cũng đã nói thẳng Kiều Phương Hạ là vợ của anh, chính là nói cho Trạm Khánh Minh biết: Anh ta muốn cướp Kiều Phương Hạ, không có cửa, cửa sổ cũng không có.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!