"Chẳng lẽ không đúng hả?" Trạm Khánh Minh không hiểu câu hỏi ngược của Lê Đình Tuấn.
Lê Đình Tuấn nhìn anh ta không lên tiếng.
Qua lời kể lại từ miệng của Trạm Khánh Minh, Kiều Phương Hạ một lòng kiên định với tình cảm của anh.
Nhưng những gì Kiều Phương Hạ biểu hiện ra trước mặt anh lại không phải như vậy.
Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê.
Có lẽ từ trước đến giờ Kiều Phương Hạ chỉ là đang giận dỗi với anh.
Lệ Đình Tuấn im lặng một lúc, chợt nghe thấy tiếng mở cửa truyền tới từ phía sau, anh bèn thuận tay đóng rèm cửa sổ lại.
Kiều Phương Hạ vừa đi vào, trong phòng mờ mịt, u ám. Cô cho là Lê Đình Tuấn còn đang ngủ, cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại di động thì thấy đã hơn tám giờ.
Không phải bọn họ phải xuất phát lúc mười giờ à?
Cô đắn đo, do dự không biết có cần đánh thức Lê Đình Tuấn hay không, đột nhiên có người ôm cô từ phía sau.
Kiều Phương Hạ hơi giật mình muốn phản kháng theo bản năng, nhưng vừa xoay người đã ngửi thấy mùi hương quen
thuộc trên người Lê Đình Tuấn.
"Làm em sợ muốn chết..." Cô cau mày khẽ oán trách.
Sau sự kiện tối hôm qua, cô hơi bị nhìn gà hóa cuốc rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!