Thẩm Minh Hân im lặng mấy giây, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn trở lên lạnh lùng nói: "Bây giờ mới chỉ chơi được hai ba tiếng, thật nhàm chán."
"Em còn muốn có ý nghĩa thế nào?"
Trạm Khánh Minh cười một tiếng rồi quay sang chào hỏi Hoắc Thanh Phong: "Tới đây Tiểu Phong, ngồi chỗ tôi này, nếu anh muốn tiếp tục đánh với con bé thì cho anh cơ hội thể hiện, anh muốn con bé thua một tòa nhà cũng được."
"Em không muốn đánh với anh ta." Thẩm Minh Hân quăng bài trong tay đi rồi đáp: "Quay về em lại phải trả lại anh ta."
"Em có trả hay không thì bọn anh cũng không xen vào" Trạm Khánh Minh lười biếng đáp: "Anh đây mệt rồi, muốn về phòng nghỉ ngơi, sáng mai máy bay sẽ cất cánh lúc mười giờ nên tám chín giờ phải dậy rồi."
Vừa dứt lời anh ta lập tức đến bên cạnh Kiều Phương Hạ, nhẹ giọng nói: "Đi thôi."
Kiều Phương Hạ và anh ta nhìn nhau một cái rồi cũng đứng dậy theo.
Lúc hai người rời khỏi phòng, từ đầu đến cuối tầm mắt của Lệ Đình Tuấn đều rơi vào hình bóng bọn họ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!