Chương 105: Vết Thương Nhỏ Thôi, Không Quan Trọng.
Hôm sau, Kiều Phương Hạ tranh thủ đến số một Hoàng Gia để chờ Lệ Đình Trung. Cô không nhìn thấy đứa nhỏ nhưng lại trông thấy Tô Minh Nguyệt kéo va li đẩy cửa bước ra. Vệ sĩ giúp đối phương để va li vào cốp sau, Tô Minh Nguyệt chuẩn bị vào xe, quay sang liền trông thấy Kiều Phương Hạ Hai người bị chắn bởi lớp kính xe, Tô Minh Nguyệt xoay người, lập tức đi về phía Kiều Phương Hạ, gõ vào cửa xe, lạnh giọng hỏi “Hôm nay cô tham gia đại hội thể thao với Đình Trung?”
“Đúng vậy”
“Không phải đồ vật thuộc về mình, cho dù hao tổn tâm tư cướp đoạt thì cuối cùng vẫn trắng tay mà thôi.”
Tô Minh Nguyệt nhướn mày, đáy mắt lộ ra vẻ xem thường. Kiều Phương Hạ không muốn cãi nhau với đối phương, hơn nữa con của Tô Minh Nguyệt, cô giành giật làm gì cơ chứ. Hôm nay cô thay hai người bọn họ hoàn thành trách nhiệm mà bậc ba mẹ nên làm, nếu không phải lo lắng cho đứa nhỏ đáng thương kia, cô cũng chẳng rảnh làm việc bao đồng.
“Cô làm mẹ, có từng nghĩ đến chuyện nếu hôm nay cô không đi với Đình Trung thì thăng bé chỉ có thể ngồi một góc, giương mắt nhìn gia đình người khác vui vẻ tham gia, chơi trò chơi cùng nhau chưa?”
“Loại hèn hạ, lén lút tham dự vào cuộc sống sinh hoạt của người khác luôn tìm ra lí do chính đáng để giải vây cho bản thân nhỉ?”
Tô Minh Nguyệt nghe vậy liền căn môi, xắng giọng trả l Kiều Phương Hạ hít một hơi thật sâu, nhìn chăm chăm đối phương.
“Nếu không thì cô tham gia đi?”
Phía dưới cô từng mất máu khá nhiều, vậy cho nên bác sĩ dặn ít nhất không được hoạt động với cường độ mạnh trong vòng mười ngày. Tô Minh Nguyệt nghe Kiều Phương Hạ bảo mình đi cùng Đình Trung liền khựng lại, thấp giọng trả lời “Thật ngại quá, tôi còn phải dành thời gian cho Lệ Đình Tuấn trước khi anh ấy đi công tác, không rảnh ở đây nói chuyện với cô: Dứt lời, Tô Minh Nguyệt vội vàng rời đi. Kiều Phương Hạ không biết kiếp trước rốt cuộc mình đã gây họa gì, đến đây đón một đứa trẻ xa lạ còn ba mẹ ruột thì mặc kệ thắng bé. Cô nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Minh Nguyệt, thoáng chau mày, “Đình Trung, dì đi nhé?”
Đúng lúc này, Lệ Đình Trung từ trong nhà bước ra. Tô Minh Nguyệt trông thấy liền hô hoán nhưng đứa nhỏ không hề liếc mắt nhìn cô, chỉ băng băng chạy về phía Kiều Phương Hạ, gương mặt đầy rạng rỡ.
Bởi vì hôm nay là đại hội thể thao nên Lệ Đình Trung mặc áo tay ngắn cùng quần đùi, mang giày chuyên dụng. Cô nhìn đứa nhỏ, ánh mắt thoáng ngừng lại trên phần băng gạc được quấn quanh bắp đùi “Đưa chân cho chị xem”
Lệ Đình Trung lè lưỡi, ngoan ngoãn giơ chân phải ra trước mặt cô. Kiều Phương Hạ kéo vớ xuống thấp một chút, nhìn thấy băng gạc thấm màu vàng nhạt, hiển nhiên vết thương bên trong chưa hề khép miệng. Cô nhíu mày, nghiêm giọng.
“Chân bị thương như thế này sao có thể tham gia đại hội thể thao?”
“Chị đừng lo! Ba nói, đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không quan trọng!”
Hơn nữa vì muốn gặp Kiều Phương Hạ, cho dù chân bị thương nặng hơn nữa, Lệ Đình Trung vẫn sẽ lựa chọn tham gia. Cô nghe vậy vẫn không cho là đúng, bèn hỏi dồn.
“Thầy em nói thế nào?”
“Thầy nói, ai cũng phải tham gia”
Lệ Đình Trung bĩu môi, thành thật trả lời Nhà trẻ dành cho giới nhà giàu sao có thể vô lương tâm như vậy?
“Chị ơi, mau đi thôi! Trễ bây giờ!”
Trong lúc Kiều Phương Hạ còn đang đảm chìm trong mớ suy nghĩ thì đứa nhỏ đã vội vàng thúc giục. Cô không rõ rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, hiện tại cần phải đi hỏi mới biết. Hai người đến nhà trẻ, giáo viên nhìn thấy Kiều Phương Hạ dẫn Lệ Đình Trung tới, thoáng ngạc nhiên.