Vốn dĩ chuyện này với cô mà nói cũng không phải là chuyện khó gì, nhưng sự xuất hiện Lệ Đình Tuấn lại gia tăng độ khó cho hành động của cô.
“Vậy thì cô tổn thất lớn rồi, người phụ nữ như cô không xứng đáng để tôi đụng vào cô, cũng không xứng đáng để Tuấn tiếp tục tốn phí tâm tư trên người cô” Trạm Khánh Minh nhìn cô rồi đột nhiên cười lạnh, trầm giọng nói với cô.
“Ăn xong thì cút cho tôi!”
Nói xong, anh ta lập tức buông cô ra, không nhìn cô nữa rồi quay người đi đến bàn tiệc.
Kiều Phương Hạ đứng yên, không lên tiếng nhìn Trạm Khánh Minh đi vào bàn ăn, trước khi đi đến cô không có dự định khiến mọi chuyện phát triển như thế này, quả nhiên Trạm Khánh Minh khó xử lý.
Lệ Đình Tuấn đi ngang qua bên cạnh Kiều Phương Hạ, anh lãnh đạm nhìn áo của Trạm Khánh Minh trên người cô.
Hai người nhìn nhau mấy lần, đột nhiên Kiều Phương Hạ nhỏ giọng nói với anh: “Cho em mượn áo của anh được không?”
Lệ Đình Tuấn cau mày, thấp giọng nói với cô: “Kiều Phương Hạ, em muốn chết à?”
Sao anh không nhìn ra được Kiều Phương Hạ đang lợi dụng anh để chọc giận Trạm Khánh Minh cơ chứ.
Đưa người phụ nữ của anh vào lòng người đàn ông khác, trừ khi anh điên rồi.
Kiều Phương Hạ vươn tay kéo nhẹ góc áo của anh, ánh mắt mang theo sự cầu xin: “Anh giúp em một lần có được không?”
Hơn nữa, nếu không phải Lê Đình Tuấn đột nhiên xuất hiện thì bây giờ cô đã lấy được dây chuyền, hoàn thành nhiệm vụ rồi rời đi rồi!