Kiều Phương Hạ đã sắp xong chén đũa, cô quay đầu, đưa đôi đũa lại gần tay Lệ Đình Tuấn.
Lê Đình Tuấn tựa lưng vào sô pha, anh ung dung nhìn cô, gương mặt không chút thay đổi, nói: "Anh mệt lắm, em đút anh đi."
Kiều Phương Hạ nghe thế thì không nhịn được nhíu mày. Vừa nãy cô thấy rõ ràng anh còn rất phấn khởi trò chuyện với bác sĩ cơ mà, tại sao bác sĩ vừa đi một cái thì anh đã mệt đến độ không cầm nổi đôi đũa?
Nhưng Lê Đình Tuấn chỉ chằm chằm nhìn cô, hai người giằng co hơn mười giây, Lệ Đình Tuấn vẫn không có ý định nhận lấy đôi đũa.
"Đút anh một miếng thôi cũng không được sao?" Anh lặng im trong thoáng chốc, rồi hỏi nhỏ.
Kiều Phương Hạ không hiểu sao lại thấy trong câu nói này của anh lại ẩn chứa chút uất ức, hệt như đang oán giận cô sao lại trở mặt, sao quá tàn nhẫn bạc tình. Hơn nữa, dưới đáy mắt anh còn hiện lên vài phần u oán.
Sau đó người đàn ông đẹp trai kia cố ý há miệng ra.
Kiều Phương Hạ không lên tiếng, quay đầu nhìn bữa sáng trên bàn. Sau đó cô lấy đũa gắp một một cái bánh bao nhỏ đưa tới trước miệng Lê Đình Tuấn.
Lê Đình Tuấn chưa bao giờ ăn bánh bao bán ven đường, nhưng nể tình đây là do Kiều Phương Hạ tự tay đút cho nên anh bất đắc dĩ há mồm cắn một miếng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!