CHƯƠNG 48: VẪN LÀ BẠN BÈ.
Lạc Nghị đã trao toàn quyền công ty cho Lạc Hàm, anh đã làm việc không ngừng nghỉ trong mười lăm năm, đã đến lúc nên nghỉ ngơi. Bây giờ anh chỉ muốn trưởng thành lên từng chút một với con trai, già đi từng ngày với Đường Tâm.
Mỗi ngày Lạc Nghị đưa con trai đến trường mẫu giáo, sau đó ra ngoài đi dạo với Đường Tâm, trồng hoa rồi ở nhà làm cỏ. Ngay cả dưới ánh mặt trời trên chiếc ghế bấc, hai người vẫn dính lấy nhau.
Họ đã lãng phí năm năm tốt đẹp, họ không biết sau này ngày nào sẽ kết thúc. Tất cả họ đều trân trọng nhau, coi mỗi ngày là ngày tận thế.
Có một quả bom hẹn giờ trong cơ thể Đường Tâm, cả hai đều lo lắng. Nhưng thật bất ngờ, Đường Tâm không nhận thấy bất kỳ sự khó chịu nào khi cô thấy bụng ngày càng to hơn. Đến bệnh viện kiểm tra mới biết khối u không những không lớn lên mà còn có dấu hiệu thu nhỏ lại.
Bác sĩ cho biết, điều này có thể là do việc mang thai đã phá hủy môi trường ban đầu của các tổn thương trong cơ thể, khiến khối u mất đi chất dinh dưỡng. Đứa trẻ này không làm trầm trọng thêm sức khỏe xấu của Đường Tâm, nó vẫn đang chữa lành cơ thể một cách kỳ diệu.
Niệm Niệm sờ sờ bụng mẹ: “Mẹ, ba đã đúng rồi, thực sự có may mắn trong thế giới này mang tên là phép màu.”
Đường Tâm cũng cảm thấy khó tin, cô đưa tay cảm nhận nhịp đập của đứa trẻ, cảm nhận sự kỳ diệu của cuộc sống.
“Mẹ ơi, đây là em trai hay em gái?” Niệm Niệm đặc biệt tò mò về cái bụng phình của mẹ.
Lạc Nghị nói: “Hôm nay kiểm tra, bác sĩ cho biết đấy là em gái.”
Niệm Niệm hơi thất vọng: “Thế mà lại là em gái cơ. Con đã ước đó là em trai ấy.”
“Tại sao con không thích em gái chứ? Em gái vừa đẹp vừa dễ thương mà.” Lạc Nghị bóp mặt con trai.
Bé Niệm Niệm thở dài: “Nhưng con nghĩ là sẽ tốt lắm nếu ba lớn có em trai. Ba lớn lười biếng không đến công ty kiếm tiền, ba sẽ tự im lặng đến công ty.”
Đường Tâm vươn tay ra gõ vào đầu cậu bé: “Thằng nhóc này, cứ muốn bắt nạt em trai thôi.”
Niệm Niệm xoa cái đầu nhỏ rồi nhảy ra chạy về phía cổng: “Ba ơi, ba đến đây.”
Lạc Hàm cúi xuống bế Niệm Niệm: “Nhớ ba không.”
“Con nhớ.”
Kể từ khi hai người ở cùng với nhau suốt một tháng, Niệm Niệm đã gần gũi với anh ấy hơn rất nhiều. Tính tình cũng hoạt bát hơn, không phải ảm đạm như những ngày trước đây.
Lạc Hàm ôm Niệm Niệm vào công viên: “anh cả, Tâm hôm nay đi kiểm tra, sao rồi?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!