Đường Niệm nghiêm túc suy nghĩ, lại nghiêng đầu nhìn bác: “Ba lớn, ngày mai có thể dẫn con đi không?”
Lạc Nghị đang cảm thấy mình vốn là người cô đơn, con trai đột nhiên hỏi anh như vậy, anh đương nhiên rất vui vẻ: ” Ngày mai ba lớn phải đến công ty, nếu con không thấy nhàm chán thì đi cùng ba lớn.”
“Dạ, được ạ.”
Đường Niệm gật đầu, sau đó nói với Lạc Hàm: “Cha, ngày mai con không đi với các người, con muốn đi với ba lớn.”
Lạc Hàm có chút ganh tỵ. Con trai gọi mình là cha, nhưng lại thích ở cùng bác của nó hơn. Thật rõ ràng, đây là sức hút của quan hệ máu mủ.
Niệm Niệm có thể đến được thế giới này, đó là do mình cầu xin anh cả. Cho nên Lạc Hàm mới ganh tỵ, cũng biết đó hoàn toàn là mình sai, là trách nhiệm của mình. Anh không trách anh cả chút nào, càng không trách đứa nhỏ, anh chỉ là rất muốn sinh đứa con cùa mình với Đường Tâm, rất rất muốn.
Sau bữa tối, mấy người nói chuyện một chút ở phòng khách, chơi trò chơi cùng Niệm Niệm một chút. Lạc Hàm nhìn đồng hồ mấy lần, cuối cùng cảm thấy vừa đúng mới nói: “Niệm Niệm, thời gian không còn sớm nữa, con nên ngủ rồi.”
Niệm Niệm gật đầu, đi qua kéo tay mẹ: “Mẹ, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ đi.”
Lạm Hàm nhướn mày, hoàn toàn không vui: “Niệm Niệm, con đã năm tuổi rồi, phải ngủ một mình, không thể ngủ với mẹ.”
Niệm Niệm nghiêng đầu, dáng vẻ đương nhiên nói: “Con luôn ngủ cùng mẹ. Con mới năm tuổi, con rất nhỏ.”
Lúc Niệm Niệm hiểu chuyện thì thật sự rất hiểu chuyện, lúc làm người khác tức giận cũng thật sự rất tức giận. Ba người lớn đều hiểu rõ ý của Lạc Hàm, nhưng Niệm Niệm lại cứ ở giữa quấy rối.
Lạc Nghị nhẹ nhàng thở phào một hơi, thực ra người nhẹ nhõm hơn là Đường Tâm. Mặc dù quyết định ngày tháng sau này sẽ ở cùng Lạc Hàm, nhưng nghĩ tới ở trên cùng một chiếc giường với anh, hoặc là tiếp xúc da thịt thì lại âm thầm kháng cự. Hôm này con trai như vậy, cô có cảm giác đã trốn thoát.
“Lạc Hàm, Niệm Niệm luôn ở cùng em, không có em sẽ không ngủ được. Vậy chúc ngủ ngon, chúng em đi ngủ.”
Đường Tâm cũng nói vậy, Lạc Hàm càng không tiện nói thêm gì.
Đường Tâm quay đầu nhìn Lạc Nghị, lại nhẹ giọng nói một câu: “anh cả, chúc ngủ ngon.”
Lạc Nghị cứng nhắc gật đầu, Đường Tâm kéo con trai lên lầu. Hai mẹ con đi rồi nên không thấy Lạc Hàm phiền muộn ngồi trên sofa.
Lạc Nghị dối lòng an ủi một câu: “Tiểu Hàm, Niệm Niệm còn nhỏ, em và Tâm… ngày tháng còn dài.”
Lạc Hàm thở dài: “anh cả, em đã từng làm tổn thương Tâm, cũng làm cô ấy chờ đợi rất lâu rồi. Bây giờ, cô ấy còn có thể tiếp nhận em, dắt con trai đến tìm em, em thật sự rất cảm kích, càng không muốn rời khỏi Tâm một giây một phút nào.”
Lạc Nghị tay nắm chặt ly: “Tâm là cô gái lương thiện, em có thể lấy được cô ấy là may mắn lớn nhất trong cuộc đời của em.”
Lạc Hàm gật đầu: “anh cả, em biết. Cho nên em muốn dùng phần đời còn lại để bù đắp tổn thương mà Tâm phải chịu, em còn muốn sinh đứa con của mình với cô ấy.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!