Chương 6: Dục vọng xấu xí
/// đây/// Buổi tối, Kha Uyển đang đợi Lưu Chí trở về, cô rất nhẫn nhịn để không đi xuống. Mỗi một ngày trôi qua, cô đều nghĩ đến kích thước côn thịt không thể tưởng tượng nổi của Lưu Sùng Sơn mà hoa huyệt trở nên ngứa ngáy. Cô nhét ngón tay vào bên trong hoa huyệt nhỏ nhưng cũng không có tác dụng gì cả, hoa huyệt vẫn rất ngứa. Lúc này, cô chỉ muốn côn thịt của chồng mình mà thôi.
Lưu Chí từ cục cảnh sát trở về thì trời đã rất khuya. Lúc bước đến sân sau, anh nghe thấy một loạt tiếng tỳ bà, bước chân anh tiến về nơi phát ra âm thanh, hóa ra là một người phụ nữ đang đàn. Anh cũng chưa từng trông thấy người phụ nữ này, giống như không phải là người trong nhà mình.
Sau khi hỏi thăm qua, chứng thực người nọ không phải là người trong nhà.
“Vậy sao muộn như vậy rồi mà cô vẫn ở đây đàn tỳ bà như thế?” Lưu Chí khó hiểu.
“Tôi là cô giáo dạy đàn tỳ bà cho Tiểu Mẫn. Đêm nay, bởi vì trở về quá muộn cho nên tôi ở nhờ tại đây một đêm.” Ngô Nhã Đình tự giới thiệu.
“Ồ! Hóa ra cô là cô giáo của em gái, hân hạnh được gặp gỡ.” Lưu Chí thản nhiên mỉm cười.
“Anh cũng thích đàn tỳ bà sao?” Ngô Nhã Đình thuận miệng hỏi.
“Tôi không thích, nhưng vợ của tôi lại rất thích. Hôm nào các cô có thể cùng nhau bàn luận một chút.” Lưu Chí nhớ tới khả năng đàn tỳ bà của Kha Uyển cho nên hỏi mời.
“Được.” Ngô Nhã Đình cũng không suy nghĩ gì mà trực tiếp đồng ý ngay.
/// đây/// Lưu Chí tiếp tục hàn thuyên tâm sự với Ngô Nhã Đình vài câu rồi anh rời đi trước.
Kha Uyển nghe thấy có tiếng động ở ngoài cửa, cô nhanh chóng trốn ở sau cửa, chờ đến khi cửa được đẩy ra thì cô ôm chặt lấy người ở trước mắt.
Nhưng nào ngờ khi cô vừa ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện lại là Lưu Sùng Sơn.
“Bác!” Hai tay của Kha Uyển vẫn còn đang ôm cổ của người đàn ông, hai chân vòng qua sau eo, cô lúng túng vội vàng buông tay ra.
Đồng thời, Lưu Sùng Sơn cũng buông cô gái trẻ ra, tay của ông vừa ôm trọn bờ mông của cô gái trẻ, dường như xúc cảm mềm mại dừng lại ở lòng bàn tay.
“Lưu Chí vẫn chưa trở về sao?” Vì để xoa dịu bầu không khí ngượng ngùng này, Lưu Sùng Sơn vội ho một tiếng, rồi lên tiếng hỏi.
“Anh ấy vẫn chưa về, bác tìm anh ấy có chuyện gì sao?” Kha Uyển không dám nhìn ông ta vì cảm thấy quá xấu hổ.
“Đúng là có việc, nhưng nếu nó vẫn chưa trở về, con nói với nó ngày mai đến tìm cha.” Lưu Sùng Sơn nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng nõn đang ửng hồng của Kha Uyển, nhìn đến mức bụng dưới của ông căng chặt.
“Vâng.” Bộ sườn xám lúc trước ở trên người Kha Uyển đã bị bản thân cởi ra vài chiếc cúc áo. Cô vội vàng che kín bầu ngực, nhưng da thịt trơn mịn mềm mại vẫn lộ ra ngoài.
“Vài ngày nữa, cha của con sẽ đến đây một chuyến, con có thể ở lại nhà mẹ đẻ vài ngày.” Lưu Sùng Sơn nuốt nước bọt nói.
“Dạ được.” Những gì người đàn ông nói, Kha Uyển chỉ đơn giản trả lời một chữ, bởi vì ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông khiến lòng cô hoảng hốt. /// đây///
Bụng dưới Lưu Sùng Sơn nổi lên phản ứng, cô gái trẻ quyến rũ đáng chết kia, bên trong bộ sườn xám kia che giấu cảnh tượng gì khác khiến ông rung động trong nỗi bất an. Nếu ông ấy tiếp tục ở cạnh cô gái trẻ này thì chỉ sợ không phải phía dưới chỉ cương cứng đơn giản như vậy.