Chương 22: Cưới vợ
/// đây/// Kha Uyển về được mấy ngày, người đàn ông cũng không chịu buông tha. Dường như là không đủ. Mỗi ngày, khi Lưu Chí không có ở nhà thì ông đều âm thầm đến đây. Sau một hồi mãnh liệt, canh gần đến giờ thì ông lặng lẽ trốn đi, chẳng khác nào tên trộm.
Lưu Sùng Sơn đã nghĩ kỹ rồi. Nếu như con bé không có tình cảm sâu sắc với Lưu Chí, bây giờ cũng không từ chối tiếp xúc thân mật với mình thì vì sao bọn họ lại không thể ở chung với nhau.
Kha Uyển nghe người đàn ông nói muốn cô ly hôn để ở chung với ông thì vội từ chối mà không cần suy nghĩ.
“Vì sao lại không thể ở bên nhau chứ?” Lưu Sùng Sơn vừa mới bắn xong, nghe con bé từ chối, lập tức kích động.
“Bác, quan hệ của chúng ta là gì? Con và bác ở bên nhau thì toàn bộ Thâm Quyến sẽ nghĩ về con như thế nào chứ?”
“Ai dám nói bậy! Bác sẽ đập chết người đó.” Lưu Sùng Sơn vẫn đơn giản và lỗ mãng giống như thường ngày.
“Hơn nữa, con còn có một đứa con, đứa trẻ này là con của Lưu Chí. Con mang theo nó ở chung với bác thì người trong nhà sẽ nghĩ như thế nào về con chứ?” Kha Uyển hỏi liên tiếp mấy vấn đề khiến cho Lưu Sùng Sơn không biết phải trả lời như thế nào.
“Mối quan hệ của chúng ta không thể để lộ ra ngoài. Nó đáng yêu như một giấc mơ và chỉ có thể tàn lụi trong bóng đêm mà thôi.” So với người đàn ông, Kha Uyển phải suy tính nhiều điều hơn. Cô và người đàn ông không thể ở bên nhau.
“Con nói là cả đời này cũng không thể…” Vẻ mặt của Lưu Sùng Sơn thật khó coi, giọng điệu lạnh lùng đến đáng sợ.
“Đúng vậy, không bao giờ có thể.” Thái độ của Kha Uyển rất cương quyết.
“Vậy cha sẽ khiến con trở thành có thể.” Lưu Sùng Sơn xốc chăn lên, trực tiếp rời khỏi giường.
Kha Uyển không gọi người đàn ông lại. Cô cũng cảm thấy rất phiền phức. Hai người đơn giản chỉ duy trì mối quan hệ xác thịt không phải là tốt rồi sao?
“Tiểu Uyển, con thực đúng là không hiểu cách làm người của cha.” Lưu Sùng Sơn mặc quân phục xong, đi tới cửa rồi quay đầu lại nói câu này. Sau đó, ông đóng cửa thật mạnh rồi bỏ đi.
“Sao lại nói không hiểu chứ?” Kha Uyển rũ rượi nằm trên giường.
/// đây/// Liên tiếp mấy ngày sau, đúng là người đàn ông không đi tìm cô nữa. Trong lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, Kha Uyển mới trò chuyện với Tiểu Tư một lát, hoặc là đi tìm dì ba để học đàn một ngày.
“Chị Hoa Bình, chị đang bị cảm lạnh sao? Sao lại ho dữ dội vậy?” Bài hát còn chưa dứt, đã bị tiếng ho cắt ngang.
“Có một chút.” Hoa Bình lấy khăn tay che miệng lại, sợ lây cho Kha Uyển.
“Vậy phải chú ý cẩn thận một chút.” Kha Uyển lo lắng nói.
“Thầy thuốc đã kê đơn rồi.” Hoa Bình đặt khăn tay xuống và đáp.
“Vậy thì hôm nay đến đây thôi, chị nghỉ ngơi trước đi.”
“Em khoan đi đã, chị có chuyện quan trọng muốn nói với em.” Hoa Bình vội vàng gọi Kha Uyển lại.
Kha Uyển có chút khó hiểu, chuyện gì mà quan trọng như vậy.
“Em à, chỉ sợ sau này chúng ta sẽ không gặp nhau nữa. Đại soái đã quyết định đuổi chị đi rồi. Hoa Bình khó giấu được vẻ buồn rầu.
“Vì sao lại đuổi chị đi?” Kha Uyển không biết người đàn ông này định làm trò quỷ gì?
“Đại soái muốn cưới vợ, tất cả các bà vợ ở nhà đều bị đuổi đi.” Hoa Bình nói thật.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!