Cả Lãi và Trà Giang liền không hẹn mà gặp đều nhảy dựng cả lên, ả chỉ thẳng vào mặt anh chẳng thèm ý tứ gì mà nói:
–Anh là ai? Đến đây với mục đích gì?
Giờ là lúc đánh bài ngửa, Mạnh Cường nhấn mạnh từng chữ:
–Tôi phải hỏi cô câu ấy đấy, nếu không đến đây tôi không bao giờ nghĩ cô đang có một gia đình êm ấm thế này, tại sao còn tính chia rẽ một gia đình khác vậy? Cô đã đến nhà Thành Long và cũng thấy vợ chồng người ta đang rất hạnh phúc, vợ anh ấy đang có bầu vượt mặt, nếu là người có suy nghĩ thì cô phải rút ngay ý định của mình chứ?
–Anh nói gì? Anh biết gì mà nói hử? Anh nghĩ mình là ai mà dám đến đây dạy khôn tôi?
–Tôi là anh em kết nghĩa với Thành Long, như vậy đã đủ tư cách chưa? Tôi nghĩ cô mà có liêm xỉ thì hãy bỏ ngay cái ý định làm vợ Thành Long đi, lấy một người mà người ta chẳng hề có chút tình cảm gì với mình liệu có hạnh phúc không? Còn nữa, cô định bỏ chồng, bỏ con mà theo người khác à? Anh Lãi, vậy anh có biết việc làm của vợ mình không? Anh hãy khuyên cô ấy từ bỏ cái ý nghĩ điên rồ đó đi, làm gì thì làm cũng phải giữ lấy cái đức cho con anh ạ.
Chẳng ngờ Mạnh Cường vừa nói đến đây thì Lãi đã nhảy xổ ra nắm lấy cổ áo anh rồi gằn giọng chửi:
–Mẹ thằng chó này, mày đúng là chán sống rồi. Mày mới đúng là một thằng ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng đấy. Khôn hồn thì cút mẹ mày đi, việc của mày đấy à? Ai mượn mày xía vào hả? Bố thì vặn cổ c.hết cụ mày bây giờ.
Mạnh Cường không hề nao núng nói:
–À thì ra vợ chồng các người cùng một ruộc, các người bắt tay nhau để hại Thành Long, tôi chỉ không ngờ rằng tại sao một người đẹp như cô, đã có chồng con đàng hoàng mà lại muốn chen chân vào phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác chứ? Hay cô muốn đổi đời, còn anh định biến mình thành Lã Bất Vi à? Đàn ông mà như vậy thì nhục lắm! Tôi khuyên anh hãy bảo cô ta dẹp ngay ý định đó đi, cái gì không phải là của mình thì cho dù các người có c.ướp được nó thì sớm muộn cũng phải trả giá, chẳng hay ho tốt đẹp gì đâu. Màn kịch này đã bị lộ rồi, hạ màn đi!
–Thằng chó này, mày muốn c.hết!
Nói rồi Lãi liên tục thoi những cú đấm như trời giáng vào mặt Mạnh Cường, anh cũng đâu phải là tay mơ, Cường cũng gạt tay chống trả, đồng thời chỉ mặt Lãi nói:
–Các người khốn nạn quá, đừng có mơ mà lừa được bạn tôi. Tôi chờ xem mấy người làm gì nào!
–Cút! Cút ngay nếu không bố chém mày c.hết bây giờ. Tự dưng vào nhà bố ăn nói quàng xiên gì đấy? Cút ngay!
Trà Giang đúng là một con đĩ vừa đánh trống vừa ăn cướp, thấy chồng nói vậy thì ả cũng vớ ngay lấy cái ghế nhựa đập tới tấp vào người Mạnh Cường rồi chửi rủa:
–Đồ mất dạy, thằng cô hồn bất tán, cút ngay đi nếu không muốn c.hết. Biến đi, đồ bẩn thỉu! Thằng khùng!
Vợ chồng nhà nó song kiếm hợp bích lại chửi Mạnh Cường một thôi một hồi. Anh biết có ở đây thêm cũng chẳng giải quyết được gì nên nổ máy xe ra về. Mấy người hàng xóm không lạ gì cái thói côn đồ của Lãi nên cũng mặc kệ, họ chỉ đứng đằng xa chỉ trỏ bàn tán chứ tuyệt nhiên không đến gần vì sợ ăn chửi lây. Mạnh Cường vừa rời đi thì Lãi cũng phóng xe đi luôn. Anh không hề biết rằng một trận gió tanh mưa máu sắp sửa phủ xuống gia đình mình.
Lãi đi một lúc thì về, vẻ mặt hắn vẫn còn hầm hầm tức tối, Trà Giang biết tính gã nên lại cất giọng nịnh nọt:
–Bình tĩnh lại đi mình, nóng quá không giải quyết được việc gì đâu.
–Cô thì biết cái cóc khô gì, đầu chỉ đầy bã đậu. Cô có biết thằng đó không hề đơn giản không? Nó đã biết được bí mật của cô thì chắc chắn sớm muộn thằng kia cũng sẽ biết. Tôi đã cho người theo dõi nó rồi, nhất cử nhất động của thằng đó cũng không được phép lơ là. Nếu cần thiết thì khử luôn!
Nghe thằng chồng nói vậy ả mới ý thức được sự quan trọng của việc này và sợ toát mồ hôi hột. Đúng như gã nói, nếu sự việc đổ bể thì chẳng phải bao công sức bấy lâu mà ả bày binh bố trận giờ đi tong ư?
Tại sao ả lại ngu ngốc đến thế không biết? Cơ hội đổi đời chỉ đến một lần duy nhất và con mồi lần này là một con mồi béo, nếu không chớp lấy thời cơ thì muôn đời vợ chồng ả cũng không ngóc đầu lên được, lại suốt ngày đi thuê nhà mà thôi. Còn con gái ả thì sao? Đời nó cũng tối tăm và viễn cảnh tương lai cũng mờ mịt y như bố mẹ nó. Không thể được, ả quyết không thể để cho kẻ khác đạp đổ tương lai của mình.
Nắm chặt lấy tay chồng lắc lắc, miệng ả lắp bắp run rẩy:
–Làm gì đi anh…em sợ nếu mình không ngăn chặn thằng kia thì sẽ không kịp.
Gã cười gằn:
–Đàn bà thì biết cái đếch gì, để đó cho tôi. Mẹ nó chứ, động đến thằng Lãi này là nó chán sống rồi. Yên tâm đi, ngày mai cô sẽ có tin vui…
–Anh định làm cách nào? Nói em nghe đi!
–Nói ra với cô thì được cái nước non gì, việc của cô là chuẩn bị cho tôi một số tiền lớn đi, lần này tôi sẽ đánh một cú quyết định đấy, được ăn cả ngã về không. Tôi sẽ chơi tất tay với nó.
Trên đường về Mạnh Cường suy nghĩ lung lắm, giờ đã là gần tối rồi, nhất định sáng mai anh sẽ nói với Thành Long và hai người sẽ cùng nhau lên công an trình báo. Anh thấy bọn chúng quá ngang ngược và manh động, chỉ có cách nhờ công an vào cuộc xử lý bọn này thôi. Mải suy nghĩ mà anh về tới nhà lúc nào không hay, Huệ nhìn thấy mặt chồng xây xát hết cả thì lo lắng hỏi:
–Anh ơi! Anh bị làm sao đấy? Sao mặt mũi tím bầm lên thế kia?
–Anh bị đụng xe, không sao đâu em.
–Trời ơi! Nhìn tím bầm hết lên thế này mà anh bảo không sao. Vào đây em bóp dầu cho nào, đau lắm đúng không?
Mạnh Cường không nói gì chỉ nắm lấy tay vợ mỉm cười nhưng là một nụ cười méo xệch. Cu Tom tên thường gọi ở nhà của Quốc Thành thấy ba về thì chạy ra đón, cu cậu chìa tay ra bảo ba:
–Ba bế Tom đi…Tom nhớ ba quá…
— Ui con trai của ba ngoan quá…nhanh lớn nha con…ba yêu con lắm, để mai ba dẫn đi mua ô tô điều khiển nhé.
–Hoan hô ba…
Cu cậu chuẩn bị tròn hai tuổi nên nói nhiều lắm. Huệ giờ cũng bắt đầu đi làm nên cu Tom ở nhà với người giúp việc. Vì Huệ tốt nghiệp loại xuất sắc đại học Ngoại thương nên cô được trường giữ lại đào tạo làm giảng viên và cô cũng tốt nghiệp thạc sỹ mới đứng lớp được nửa năm nay bởi trước đó con còn nhỏ nên Mạnh Cường chưa cho vợ đi làm. Không phải anh không đủ sức lo cho mẹ con cô một cuộc sống sung sướng nhưng Huệ muốn tự chủ và không muốn từ bỏ đam mê của mình nên anh tôn trọng ý muốn của vợ.
Lúc này tại một căn nhà cấp bốn ở quận Hai Bà Trưng có bốn kẻ đang châu đầu vào với nhau, một tên nói:
–Đại ca yên tâm, chỉ cần anh ra lệnh là bọn em có mặt liền. Lâu không đánh đấm cũng ngứa tay ngứa chân lắm, thằng đó dám động vào đại ca là nó vuốt phải râu hùm rồi. Anh cứ cho bọn em cái địa chỉ, đêm nay bọn em tới làm cỏ nó luôn. Sợ đếch bố con thằng nào!
Thằng được gọi là đại ca chìa ra một mảnh giấy nói:
–Địa chỉ nhà nó đây, thằng Lâm chó đã từng điều nghiên ở cổng nhà nó rồi, đó là một khu dân cư đông đúc nên ban ngày khó bề mà ra tay, nhưng nhà nó lại có hai mặt tiền, lối cửa sau là hẻm nhỏ nên anh muốn đêm nay chúng mày đột nhập vào nhà nó bằng lối ấy.
Một thằng hơi e ngại nói:
–Dạ không biết nhà nó có chó không đại ca nhỉ? Để em còn biết đường mang theo bả?
Thằng kia liền đế luôn:
–Ăn thua mẹ gì, may là ở mình chưa hiện đại như nước ngoài anh nhỉ? Chứ mà em xem phim hành động của Mỹ thấy nhà nào nó cũng lắp camera, cái này mới khó chơi nè anh.
Thằng đại ca nói:
–Mẹ mày! Nên nhớ mày đang ở Hà Nội năm 1993 nhé, tao nghĩ để Hà Nội hiện đại được như lời mày nói thì phải đợi hai chục năm nữa. Nhớ nhé, thịt thằng đó cho tao, làm gọn nhẹ sẽ có thưởng, tao không thích đêm dài lắm mộng nên cho nó đi chầu Diêm Vương sớm thôi. Chúng mày yên tâm là nhà nó chỉ có mỗi hai vợ chồng và con mẹ giúp việc thôi.
Nói xong gã lấy trong người ra một sợi dây chuyền và một gói màu trắng đưa cho cả bọn nói:
–Yên tâm giúp anh vụ này đi, ngày mai có kết quả anh sẽ cho chúng mày hơn thế nhiều. Hút ít thôi không phê quá lại hỏng hết việc, tao ở nhà đợi tin vui của tụi mày. Thôi tao phắn đây!
–Dạ đại ca yên tâm, ở nhà đợi tin tốt của bọn em nhé. Giờ cả bọn đi oánh chén tí cho tăng thêm hưng phấn để đêm hành động. Đại ca không vội thì đi cùng bọn em cho vui.
–Thôi tao phải về, nhớ là uống ít thôi, chỉ có mỗi đêm nay cho chúng mày thôi đấy, hỏng việc tao đánh bỏ mẹ.
Nói rồi gã chụp cái mũ đen lên đầu và cố tình kéo sụp xuống, cái mũ đã che kín một nửa khuôn mặt, gã còn cẩn thận đeo khẩu trang vào rồi mới phóng đi.
Một giờ sáng hôm ấy nhà Mạnh Cường xảy ra chuyện! Lúc đó vợ chồng anh đang ngủ rất say chợt có một vật nhọn chọc vào cằm khiến anh mở choàng mắt. Trước mặt anh là hai kẻ mặc đồ đen, mặt mũi kín mít đang tay lăm lăm con dao kề vào cổ anh nói:
–Thằng chó, mày chán sống rồi. Để chúng tao tiễn mày đi một đoạn!
–C.ướp…
Anh vừa thốt ra câu đó thì ngay lập tức một tên cắm phập con dao vào ngực anh. Máu tuôn ra xối xả. Huệ cũng đã tỉnh giấc, cô thất kinh khi thấy hai kẻ lạ mặt đang lao vào c.hém chồng mình, hoảng quá cô vừa định hét lên tri hô thì ngay lập tức tên còn lại chồm lên đưa đôi tay thô bạo bịt chặt lấy miệng cô. Thằng bên cạnh rút dao và cứ thế đâm liên tiếp vào người Mạnh Cường. Anh chỉ kịp thốt lên những tiếng yếu ớt:
–Xin hãy…tha c.hết cho vợ tôi…xin các người…đừng làm gì cô ấy…
Chỉ kịp nói đến đây thì người anh đổ gục xuống, máu trên người Mạnh Cường phun ra thành dòng chảy ướt cả xuống ga nệm, Huệ hoảng hốt hất tay thằng kia ra rồi lao đến bên anh nhưng kẻ vừa đâm Mạnh Cường đã nói với tên đồng bọn:
–Lộ rồi, không thể để cho nó sống được, làm luôn đi rồi chuồn!
Huệ thấy vậy thì cắn mạnh một cái vào tay tên đang giữ chặt cô, lúc này thì mọi sợ hãi hoảng hốt không còn nữa mà thay vào đó là lòng căm thù tột độ. Vừa thoát khỏi tay thằng kia cô ào đến bên Mạnh Cường hốt hoảng lay gọi:
–Anh ơi! Tỉnh lại đi….đừng bỏ mẹ con em…mở mắt ra đi…đừng làm em sợ…các người ác lắm…chồng tôi đã làm gì mà các người đ.âm anh ấy…