Editor: Vi Vi
Nhan • người cổ đại • Yên nhìn người ngồi ở vị trí kế bên nàng thiếu niên tiểu quái còn mang theo bộ dáng hơi trào phúng nàng, cảm thấy chính mình vẫn nên mỉm cười thì tốt hơn.
Tuy rằng thế giới này 19 tuổi vẫn là vị thành niên, nhưng nội tâm bản thân nàng đã là niên thiếu đại diện cho danh dự giang hồ đảo Hoa Diên thủ tịch Giai Hồ Sư, việc thông cảm cho một thiếu niên chưa chín chắn là điều nên làm.
Nhan Yên khiêm tốn nói: "Để vị đồng học này chê cười, tiểu nữ tài mọn học ít, chỉ cảm thấy có quá nhiều thứ mình cần phải học, trong thời gian ngắn có chút cảm khái."
Người thiếu niên nhìn nàng vẫn rất là kỳ quái.
"Ngữ khí của ngươi nói chuyện rất kỳ quái, nghe không giống người bản địa đi?"
Nhan Yên: "...."Như thế nào cho đúng đi, nàng tuy tiếp nhận ký ức nguyên thân, nhưng khi nói chuyện khó tránh khỏi mang theo ngữ điệu của mình, chính xác theo miệng những người này chính là ngôn ngữ có chút không hợp nhau.
Bất quá không chờ Nhan Yên tìm lí do giải thích, thiếu niên liền tìm lí do cho nàng: "Ngươi khẳng định là từ tinh cầu khác tới đi? Dù sao tinh cầu G520 chỉ cần có giấy thông hành liền người nào cũng có thể tới đây, người ngoại tinh ở đây cũng không ít.
Tuy nói tinh cầu thật lạc hậu, nhưng phong cảnh miễn cưỡng có thể ngắm, nghe nói rất giống viễn cổ đấy! Diện tích thủy vực chiếm đến 80% tinh cầu, từ vũ trụ nhìn xuống chính là một viên tinh cầu màu xanh lam, đều nói trông rất giống ngọc bích."
Nhan Yên: "....." Thiếu niên này khẳng định tự quen biết, từ đầu đến cuối Nhan Yên cảm thấy chính mình vẫn là nên mỉm cười thôi.
Cậu thiếu niên chỉ lo nói: "Nếu là ngoại tinh tới, ngươi biết cái số G520 đại biểu cái gì không?"
Nhan Yên lắc đầu, lấy ánh mắt dò hỏi.
Cậu thiếu niên rất tự hào nói: "Bởi vì ngọc bích ở liên minh tinh tế có thuần chí ái , vừa lúc có con số 520 có nghĩa ta yêu ngươi đã từng có một vị Hoa kiều hướng người hắn yêu nói một câu như vậy, ta nguyện ý dùng một viên tinh cầu ngọc bích đại biểu ta yêu em, đem nó vĩnh viên tặng em! Thế nào có phải siêu cấp lãng mạng không! Ngươi có yêu viên tinh cầu này không?"
Nhan Yên:"....." Hoàn toàn không.
Bất quá nàng vẫn cười động viên: "Nghe ngươi nói thật là cảm động chuyện xưa."
Thiếu niên đại khái là thích được người khác khen, liền đối với Nhan Yên thân thiện hơn.
"Bài giảng lịch sử giống nhau đều là toàn bộ học sinh của trường cùng học, khó khi có người quan tâm tới, tớ liền giao cho bằng hữu cậu, tớ là Vick, cậu thì sao?"
Nhan Yên lễ phép đáp lại: "Tớ họ Nhan, tên là Yên.
Kêu tới Nham Yên là được."
"Nhan Yên? Cái tên kiểu này, giống như là người Hoa đi?" Thiếu niên click mở thiết bị đầu cuối của mình, đưa vào dịch âm, mới biết được tên này.
Nhan Yên gật đầu: "Rất nhiều nguoeif đều nói tớ là Hoa kiều, có lẽ chính là vậy."
Vick kì quái hỏi: "Cái gì gọi là có lẽ? Tên của cậu như vậy, mặt như vậy, không phải Hoa kiều thì là gì? Cảm giác cậu rất kỳ quái, chẵng lẽ Hoa kiều đều là như vậy sao?"
Nhan Yên có chút không biết nói gì, nàng là người cổ đại đến từ một viễn cổ mà, thật sự không có biện pháp giao lưu cùng mọi người!
"Bất quá Hoa kiều bây giờ không thể so với năm đó, khi đó Hoa kiều là chủng tộc được toàn bộ tinh tế hoan nghênh nhất, hiện tại phần lớn huyết thống đều không thuần, cho nên cũng không hiếm lạ."
Vick tự mình quyết định, Nhan Yên đã xác định, thiếu niên này chính là một người nhiều chuyện.
Bất quá nhiều chuyện cũng có chỗ tốt, nàng có thể biết thêm không ít thông tin.
Vick cũng là một thiếu niên rất đơn thuần, Nhan Yên chỉ cần nhắc nhẹ tới điều mình muốn biết, cậu liền triệt để nói liên hoàn về nó.
Bất tri bất giác, giờ nghỉ trưa đã đến.
Vick móc trong balo của mình ra một ống dinh dưỡng, các đồng học khác trong lớp cũng lục đục lấy ống dinh dưỡng của mình ra.
Nhưng mà vào hôm nay, bọn họ ngửi được một mùi thơm lạ lùng chưa bao giờ được ngửi qua, làm cho ống dinh dưỡng bọn họ trở nên đần độn vô vị..