Bên trên bức tường kính mập mờ phản chiếu hai thân ảnh lồng vào nhau. Bên ngoài là bầu trời cao trong xanh đến mức khiến người ta hoảng hốt.
"Ôm một cái."
Trước khi cậu ngọ nguậy đỉnh đầu đã vang lên âm thanh trầm thấp của người đàn ông. Bạch Kỷ nhận mệnh chỉ đành tìm vị trí thoải mái ở trên đùi hắn rồi vươn tay ôm tấm lưng rắn chắn của hắn, đầu ngã vào xương quai xanh ẩn dưới lớp áo, im lặng cho hắn một cái ôm "sạc điện".
"Rất mệt sao?"
Cậu không hiểu lắm mấy cái này, không biết làm tổng tài có bao nhiêu vất vả.
Nhưng thấy hắn mỗi ngày đều đi làm đúng giờ, ngoại trừ hắn tự mình nghỉ thì cũng như người ta sáng đi chiều về, có lẽ không có nhàm rỗi như nhiều người đã nói. Mỗi nghề nghiệp đều là đầy tớ của nhân dân, còn ông chủ là đầy tớ cấp cao nhất đi...
Nếu để Giang Hoài nghe thấy ý nghĩ này của cậu thì hắn nhất định sẽ dành nguyên một ngày để giảng đạo lý cho cậu ngay. Ông chủ là giai cấp tư sản chuyên gia bốc lột đầy tớ nhân dân có hiểu không!!! Nhưng không thể không công nhận ông chủ cũng đi làm đúng giờ như họ, nếu không tính những tình huống hắn muốn quăng nồi là quăng cái bịch. Cũng chính vì hắn nghiêm cẩn nên Hoắc thị mới lớn mạnh. Đổi lại là ông chủ chỉ biết ăn rồi chơi thì công ty sẽ sớm phá sản thôi. Chứ thật ra ông chủ chỉ làm những việc cuối cùng còn lại đều do cấp dưới làm, cũng không có vất vả đến vậy.
"Tranh thủ giải quyết cho xong còn cùng em đi chọn âu phục."
"Đám cưới ạ..."
Cậu quả thật quên mất chuyện này. Nhưng thật ra cậu cũng không để ý lắm. Đó chỉ là hình thức thôi.
Một hình thức đặc biệt rường rà rắc rối.
"Ừm."
Người đàn ông vừa lười biếng đáp vừa thuận tay xoa xoa cái đuôi bên mông của cậu. Cũng dịu dàng như đang làm cho đỡ rảnh tay mà thôi, còn có chút cảm giác âu yếm nên không có khiến con thỏ để ý.
"Em còn chưa kịp gọi cho ba nữa."
Nhưng nhắc đến nó thì Bạch Kỷ liền nhớ đến chuyện này. Làm sao thì trước khi đám cưới phải dẫn người đàn ông về ra mắt chứ.
"Ăn cơm rồi gọi."
Hoắc Mạt vừa nói vừa bợ mông con thỏ như bợ mông một đứa nhỏ đi lại chỗ ghế sofa trong phòng.
"Sao lại nghĩ mua thức ăn ngoài?"
Chẳng lẽ thức ăn trong công ty không ngon?
Đầu bếp công ty không hiểu đánh cái hắt xì thật to, khó hiểu thắc mắc là ai đang nhắc mình. Bên cạnh đó hắn còn có cảm giác lạnh sống lưng không hiểu làm sao.
Hắn lại không biết mình vừa đứng trước nguy cơ bị mất việc.
"Nghĩ anh ăn cơm ở công ty nhiều rồi có lẽ sẽ ngán. Muốn cho anh đổi khẩu vị." Con thỏ lúc nói còn lè lưỡi một cách đáng yêu.
Trong lòng hắn lại nghĩ, không phải chê cơm công ty dỡ là được rồi, nếu không ngày mai hắn sẽ đi đổi đầu bếp.
Nhưng quả thật được ăn cơm con thỏ mua, cũng là một loại hưởng thụ. Chỉ là hắn không muốn cậu mệt mỏi.
"Không mệt đâu. Họ làm rất nhanh, thái độ còn tốt nữa."
Bạch Kỷ vừa xếp đồ ăn ra vừa lắc đầu nói: "Đúng rồi, em vậy mà không biết thẻ cha đưa mua đồ ở Hoắc thị không cần trả tiền."
"..."
"Sau này em có nên đi những nơi đó nữa không?"
"...Đi chứ, sao lại không?"
Hoắc Mạt sau một lúc âm thầm giật mình thì vừa nói vừa nhanh mắt lướt qua tiêu chí bên trên hộp cơm con thỏ mua về. Trong lòng hắn định bụng sẽ tăng lương cho nhân viên trên dưới ở đó ngay tháng này. Đương nhiên hắn sẽ không nói cho con thỏ biết cậu bị người ta quang minh chính đại lấy lòng. Để sau này lỡ con thỏ đi đâu sài cái thẻ kia mà bị lấy tiền hắn còn có thể trừ lương đối phương vì dám nhận tiền của con thỏ hắn. Hắn hoàn toàn không có lương tâm nghĩ người không biết không có tội. Bá đạo đến thế là cùng.
Nhưng thật ra không phải. Làm người làm công của Hoắc thị nếu thiếu chút tâm nhãn đó thì đổi một người cũng được. Dù sao con đường sự nghiệp luôn khó đi, mà đó còn là một quá trình cưỡng ép trưởng thành, ai không đủ khôn khéo thì bị đào thải thôi. Có thể không chê cậu ăn mặc bần hàng, cư xử nịnh giàu khinh nghèo là tiêu chí của Hoắc thị, quả thật không cần phải bàn cãi ở đây, cứ gặp là đuổi thôi.
Bạch Kỷ hoàn toàn không biết dụng tâm lương khổ của người bên cạnh. Cậu cũng không nói gì thêm, dù sao hắn đã nói như vậy rồi, cậu cứ nghe thôi. Cậu cũng không cho rằng như vậy có gì không đúng. Đều là tiền nhà mình, rồi sẽ vô túi mình, đưa đến đưa đi phiền toái á. Đó cũng là nguyên nhân cậu khẳng khái như vậy mà cầm đồ rời khỏi cửa hàng Hoắc thị.
Đợi cơm nước nghỉ ngơi xong Bạch Kỷ thỏa mãn ngồi trên ghế sofa gọi điện thoại cho ba Kỷ.
"Con trai, con mập ra."
Kỷ Chiêu vừa xuất hiện đã phát ra một lời như vậy.
Hoắc Mạt ngồi ở ghế tổng bắt đầu làm việc nghe thấy lời bình phẩm này của ba vợ thì hài lòng gật đầu. Không uổng công hắn nuôi con thỏ bao lâu nay.
"Thật ạ?"
Bạch Kỷ lại không cảm nhận được mà sờ sờ mặt mình xem sao.
Kỷ Chiêu cũng không tính ghẹo cậu, thấy con trai mình sống tốt là hắn yên tâm rồi.
"Gọi ba có chuyện gì không bảo bối?"
"Ba ba, hai người về rồi đi?"
Bạch Kỷ vô thức xụ mặt nhìn ba Kỷ.
"Ầy, quên nói cho con."
Ba Kỷ vừa nghe liền biết ngay cậu muốn tính toán chuyện này nên định lấp liếm. Có đứa con hiểu chuyện quá cũng là một loại đau khổ trong hạnh phúc.
"Ba ba, ngày mai con dẫn anh ấy về gặp hai người được không?"
Cứ nghĩ sẽ không dễ thoát thân, cho nên lúc Bạch Kỷ bỏ qua chuyện đó, nhắc đến chuyện này Kỷ Chiêu còn ngẩn ra một lúc.
"Được chứ."
Sau đó hắn lập tức hoàn hồn đáp lại như lẽ đương nhiên. Ba Kỷ còn hỏi: "Bao giờ đến?"
"Ngày mai anh ấy nghỉ cả ngày."
Chính là thời gian không gò bó, chủ yếu là bên phía cha Bạch.
"Ba con ngày mai trực đêm, nên con cứ tới đi."
Kỷ Chiêu gật gù nói. Không thể ở qua đêm nhưng vẫn ăn được cơm mà. Quan trọng là con rễ đến nhà, sao có thể từ chối.
"Vậy mai con cùng anh ấy tới, cùng hai người ăn cơm trưa."
"Được."
Ba Kỷ đáp xong lại thình lình hỏi: "Nó đã đưa con về chưa?"
Bạch Kỷ hiểu, liền đáp: "Về rồi ạ. Hôm qua, còn ngủ lại một đêm. Mọi người đều đối với con rất tốt."
Cậu biết đây là cái họ bận tâm nên tận lực tỏ vẻ.
"Vậy là tốt rồi."
Kỷ Chiêu trộm thở ra.
Bạch Kỷ nhìn thấy hết, lại không nhịn được làm nũng: "Ba ba, con nhớ người lắm á."
"Nhớ thì về. Ba có đuổi con đâu."
Ba Kỷ ầy ầy mấy tiếng, thật muốn vươn tay đi ôm đứa con dù lớn vẫn là bảo bối của hắn, đáng yêu chọc người làm sao.
"Còn không phải con sợ ba với cha không có không gian ở bên nhau sao."
Con thỏ trộm lè lưỡi. Ba Kỷ bị cảm động đến rối tinh rối mù. Con trai quá hiểu chuyện thì phải làm sao.
Hoắc Mạt nhìn hai ba con hỗ động mà vẻ mặt dịu dàng.
"Ba ba con muốn ăn canh ngó sen hầm chân giò ba nấu!"
"Được được! Ăn cái gì cũng được hết!"
Hai người cứ thế dính nị một hồi cho đến khi Bạch Kỷ ngáp một cái mới kết thúc.
Sau khi nói chuyện với ba mình xong Bạch Kỷ liền nằm luôn trên ghế ngủ thiếp đi.