Nhìn đôi tai của người dưới thân đều đã trở nên rũ rượi không có sức sống nhưng toàn thân lại ửng hồng ngon miệng, con sói to rốt cuộc thỏa mãn rời khỏi giường.
Hoắc Mạt hắn là ai chứ, không ăn được món chính thì hắn vẫn phải ăn cho được món phụ mới chịu. Nếu không hắn cũng không phải là Hoắc Mạt.
Chỉ đáng thương con thỏ nhỏ Bạch Kỷ, còn chưa nói rõ ràng đã bị người mơ mơ hồ hồ chiếm hết tiện nghi rồi. Mãi đến lúc ngồi trên bàn ăn sáng cậu mới hoàn toàn thoát khỏi trạng thái đầu óc mông lung kia. Cậu lại không khỏi nói bản thân quả thật là quá ngây thơ, vậy mà đơn thuần đem suy nghĩ của người thường áp đặt lên người con sói bự kia. Chịu thiệt cũng là đáng đời cậu thôi.
Ủ rủ một hồi, lúc này cậu lại không nhịn được cẩn thận quan sát người đàn ông đang ngồi ở đối diện.
Không thể không nói, người này quả thật có đủ những điểm cậu yêu thích nếu không tính vấn đề chủng tộc xung khắc quá mức kia. Nhưng nếu bình tĩnh phân định lại, gen cũng không đại biểu người đó sẽ hoàn toàn kế thừa tập tính của giống loài, thật sự trở thành động vật máu lạnh, không có nhân tính thì chỉ với một đôi tai sói nhọn hoắc màu xám đen kia sẽ càng thêm kích thích người ta không nhịn được mà hướng hắn tìm tòi. Bất kể là ở đâu, loài ăn thịt vẫn luôn là mắc xích cuối cùng trong chuỗi thức ăn, là đỉnh cao của kim tự tháp. Đó là một cái khoảng cách cùng chiều cao mà những chủng tộc tầng thấp như cậu ao ước nhưng không thể có được.
Ở trong xã hội hiện tại tỷ lệ công dân tinh anh là loài ăn thịt vẫn chiếm số lượng lớn, lại càng không thể chối cãi rằng nó là phần mấu chốt nắm giữ mạch máu của liên bang. Cho nên cho dù là loài ăn cỏ, trong mình thừa hưởng sự kinh sợ đại biểu cho giống loài thì cũng sẽ hướng họ truy cầu bạn tình hoàn mỹ nhất. Chẳng nói đâu xa, cứ nhìn bạn làm chung Bạch Kỷ mới quen cách đây không lâu gen là con hươu kia thì biết. Đối phương đối với gen loài ăn thịt thật sự là có sự sùng bái nói không hết. Cũng không biết cậu ta lớn lên thế nào nữa.
Người trước mặt cậu đây từ chiều cao một mét chín có hơn, có thể nâng cậu bằng một tay không chút áp lực nào, cho đến khuôn mặt tuấn mỹ có thể nói là tinh anh trong tinh anh, thân hình hoàn hảo đến không thể tinh mỹ hơn… Thật sự có thể khiến cho người khác điên cuồng hướng hắn truy cầu. Bạch Kỷ tự nói bản thân không phải ngoại lệ trong đám người rồi. Thật sự thì có nằm mơ cậu cũng không dám mơ sẽ có ngày mình tiếp cận được một người như vậy chứ chưa nói đối phương vẫn luôn dùng đôi mắt muốn nuốt trọn cậu để nhìn cậu. Thử hỏi thỏ nào chịu cho nổi.
"Ngon mắt không?"
"Khụ khụ khụ!!!"
Bạch Kỷ mãnh liệt ho khan một tràng sau khi bị nước miếng của mình làm cho sặc. Mãi đến khi bác quản gia trong nhà đưa cho cậu một ly nước, cậu lại mãnh liệt uống vài ngụm mới miếng cưỡng đem cơn sặc dữ dội kia ép xuống. Sau đó cậu không dám nhìn người đàn ông kia nữa.
Còn cái gì mất mặt hơn nhìn trộm người ta mà bị bắt tại trận đâu chứ.
Người này còn không có tiết tháo như vậy. Mặc dù là ngon mắt thật…
"Đúng rồi… Anh biết em từ lúc nào thế?"
Bỗng nhiên Bạch Kỷ nhớ đến chuyện này, nhất thời xấu hổ gì cũng quên mất, cậu không khỏi tò mò nhìn hắn lắm lét hỏi.
"Ngày đầu tiên em đi làm. Trên đường. Tôi đụng vào em."
Bạch Kỷ thật sự là bị những lời hắn nói chọc cho ngốc ra.
Đụng vào cậu… Cậu đã đụng vào loài ăn thịt nào… Vừa tự hỏi đến đây Bạch Kỷ đã lập tức nhớ đến trải nghiệm hôm ấy trên đường vào ngày đầu tiên cậu đi làm, chút ký ức cứ ngỡ đã bị cậu ném vào góc nhỏ nào đó rồi sớm bị lãng quên đi. Trong lúc nhất thời cậu không nhịn được mãnh liệt ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt. Sau đó cậu nghe mình hỏi: "Sau đó thì sao?"
Cậu hỏi cái gì vậy nhỉ? À…
"Tôi thấy em rất dễ thương nên nghĩ muốn tiếp cận em. Sau đó tôi đi kiểm tra gen của hai chúng ta thử."
"..."
Cái logic gì thế này… Sao cậu nghe không hiểu gì hết.
"Ngài gặp ai cũng làm vậy sao… Ý em là người ngài có hứng thú?"
Rồi tại sao phải đi kiểm tra gen chứ?
Người này có bệnh ám ảnh cưỡng chế à?
"Em không cần nhìn tôi như vậy."
Hoắc Mạt vừa nhắc nhở cậu vừa tao nhã cho một miếng thịt được cắt đến xinh đẹp vào miệng.
Bạch Kỷ bị nhắc khéo không nhịn được cúi đầu úp mặt vào chén súp, nhưng rồi cậu vẫn là lén lút giương mắt lên nhìn tiếp.
Hoắc Mạt bị đôi mắt kia nhìn đến ngứa ngấy, chỉ đành nói: "Hoắc Mạt tôi chưa từng có hứng thú với ai, nên việc đầu tiên tôi nghĩ là tìm cách giải thích cho chuyện này. Sau đó thì… Như em biết đấy. Tuy tôi không tin thượng đế lắm nhưng tôi lại không thể phủ nhận độ tương thích giữa chúng ta được. Ít nhất tôi cảm thấy tôi có cảm tình với em, vậy thì tôi cứ thuận theo thôi."