" Kịch".
Cửa xeđónglạimộttiếngLãnhThiênđãngồivàovịtríghếlái.ChưakịpkhởiđộngxethìbấtngờÁiNguyệtđãmởcửachuivào ngồi cùng. Chân nàng vì bước đi nhanh mà lại đau lên, bất quá nàng vẫn nguyện đánh đổi để đuổi kịp cô.
- Ai cho em vào xe của tôi ?, mau xuống đi.
Lãnh Thiên không khách khí đuổi người. Tay cô nắm chặt vô lăng gần như nổi gân lên, mắt lạnh lẽo nhìn vào gương chiếu hậu.
- Em không xuống, trời tối thui rồi chẳng lẽ chị nỡ để em đi về một mình sao ?
Ái Nguyệt nhìn vào gương chiếu hậu, trưng ra vẻ mặt cún con mà cầu xin Lãnh Thiên. Quả thật trời hôm nay chẳng có trăng, tối đen như mực, nếu chẳng phải là thành phố không ngủ thì chắc có lẽ phải soi đèn để đi.
Ái Nguyệt đánh động vào tâm lí của Lãnh Thiên, bất quá lòng cô đã lạnh, Ái Nguyệt dù có muốn nhận sự thương hại từ Lãnh Thiên thì điều đó thật khó vô cùng.
- Tôi bảo em xuống.
Lãnh Thiên tức giận quát lớn, lúc nãy sao cóthểđếnmộtmìnhđượcmàbâygiờlạikhôngdámvề.CôthựcsựnghingờÁi Nguyệt, nàng đang gạt cô để nhận sự thương xót sao ?.
- Em không xuống trừ khi chị quăng em ra khỏi xe.
Ái Nguyệt chẳng biết ăn gì mà hôm nay lại lớn gan chống đối Lãnh Thiên. Nàng khoanh tay ngồi, cương quyết trụ vững trong xe.
- Được
Lãnh Thiên sôi máu, thách cô sao ? Tưởng cô không dám quăng nàng xuống à ?.
Lãnh Thiên mở cửa ghế lái bước xuống, giận dữ mở cửa sau với một lực mạnh làm Ái Nguyệt giật mình. Thấy tình hình không ổn Ái Nguyệt nhích người vô trong né tránh cái tay của Lãnh Thiên thò vào chộp lấy nàng.
Lãnh Thiên nhếch mép cười lạnh, chui nửa người vào trong xe, ý định lôi Ái Nguyệt đuổi xuống xe cho bằng được.
- Chị , đừng mà ~ đau em.
Ái Nguyệt lắc đầu không chịu đi, cổ tay bị Lãnh Thiên cầm mạnh đến đỏ ửng, nàng ứ nước mắt vì đau mà la lên. Xương khớp người ta mỏng manh vậy mà Lãnh Thiên lại đối xử như thế, người gì đâu bạo lực dễ sợ.
- Hừ.
Tiếng rên đau đớn chạm vào trái tim bị tuyết dày bao phủ của Lãnh Thiên, cô hít sâu một hơi khắc chế tâm trạng nóng nảy, buông tay ra.
Ái Nguyệt xoa xoa cổ tay, nàng ấm ức nhìn Lãnh Thiên đến rưng rưng nước mắt, cô đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết, người ta chỉ muốn có giang về thôi mà có cần giận dữ đến thế không ?, phải biết bộ dạng lúc nãy của Lãnh Thiên rất doạ người, làm cho Ái Nguyệt một trận rét run mà sợhãitrướcánhmắtsâuthẳmcủa cô.
Lãnh Thiênngồidựalưngvàoghế,ngóntayxoami tâm, cô cảm thấy thật mệt mỏi với Ái Nguyệt, đã chia tay rồi còn là gì của nhau đâu mà cứ đeo bám hoài, muốn trêu đùa cô lần nữa phải không ?.
Thấy Lãnh Thiên mệt mỏi mà buông lỏng cảnh giác, Ái Nguyệt tinh ranh chòm qua ngồi gọn hơ đùi cô. Lãnh Thiên biết chứ bất quá cô muốn xem nàng giở trò gì.
Áp lòng bàn tay lên má Lãnh Thiên, Ái Nguyệt thật tâm nói lời tận sâu trong đáy lòng, nàng đã ấp ủ câu nói này từ lâu lắm rồi, nếu còn để nữa chắc bụng nàng sình lên mất.
- Em yêu chị, yêu chị rất nhiều Lãnh Thiên.
Cặp mắt đen thẫm từ từ hé mở Lãnh Thiên lạnh lùng nhìn Ái Nguyệt. Bất giác môi nhếch lên nụ cười chế giễu. Nàng nói yêu cô kìa, xem có nực cười không ?. Trêu đùa tình cảm của cô cho đã rồi chia tay, bây giờ lại quay trở lại nói yêu cô. Cô đâu phải là đứa con nít dễ bị dụ, bị lừa một lần đã đau thấu tim rồi, nàng còn nhẫn tâm quay lại đập vỡ trái tim cô tan nát sao ? Mơ đi !.
- Em nói em yêu tôi, vậy em biết gì về tôi ?. Đến cả nghề nghiệp của tôi em còn chẳng biết vậy mà là yêu sao ?.
Lãnh Thiên nhàn nhạt nói nhưng bên trong lời nói lại muôn phần xa cách.
- Em ...
Ái Nguyệt bị nói trúng tim đen, nàng không có đường phản pháo, Lãnh Thiên nói quá đúng, mọi thứ về cô, nàng đều không biết ngoại trừ cái tên ra, nàng đã quá vô tâm trong mối quan hệ này.
- Lúc trước em trêu đùa tình cảm của chị là do em sai, nhưng từ sau khi chia ray với chị, em đã nhận ra, em đã yêu chị từ lúc nào chẳng hay, mỗi ngày mỗi đêm em đều ân hận với việc đã làm, khi nhìn chị vui vẻ bên người khác lòng em rất đau, tim em co thắt khiến em khó khăn để thở, đã quá muộn màng để nói lên lời yêu nhưng em vẫn muốn tỏ lòng cho chị biết, em yêu chị.
Ái Nguyệt nói trong nghẹn ngào, nước mắt nàng rơi thật nhiều đến nhoè đi hình ảnh Lãnh Thiên trước mặt. Nàng bức rức, nàng ân hận, nàng khổ sở chỉ vì một người Lãnh Thiên.
- Kể lể làm gì nữa, có ích sao ?.
Im lặng một lúc Lãnh Thiên đáp trả, nếu lời này nàng nói ngay từ trước thì có lẽ cô sẽ vui biết bao, sẽ hạnh phúc đến nhường nào, tiếc là bây giờ trái tim cô đã khép lại, nàng nhắc đến chuyện cũ chỉ khiến vết thương nơi đó thêm rỉ máu thôi.
Ái Nguyệt ôm chặt LãnhThiênnhưsợcôsẽxônàngrakhỏingườicô,nàngrasứclắcđầu,nướcmắt nàng văng ra thấm lên mặt cô, nàng không muốn nghe lời phủ nhận từ cô. Cho nàng ích kỉ cũng được, nàng không thể chúc cô hạnh phúc bên người khác, trái tim nàng rất đau khi chứng kiến điều đó xảy ra.
- Không, xin chị, xin chị đừng xua đuổi em, trái tim em đau nhói lắm, hãy để em bước theo phía sau chị được không ? Coi như đây là lời cầu xin của em đi.
Ái Nguyệt khóc đến lợi hại, lệ không ngừng tuông thấm ướt gương mặt ngây thơ, trong sáng của nàng, nàng nức nở cầu xin Lãnh Thiên trong hi vọng mong manh.
Dẫu biết như thế sẽ trở thành kẻ thứ ba nhưng nàng vẫn nguyện vì cô mà chịu sỉ nhục của người khác. Chỉ cần được gần cô trong giây phút ngắn ngủi nàng đã thoả mãn lắm rồi. Nàng không cầu mong cô sẽ đối xử thật tốt với nàng, nàng chỉ cầu duy nhất một điều đó là cô có thể cho nàng một ánh mắt ấm áp hay không ?. Đừng nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lẽo, xa cách đó nàng không chịu nổi.
Nâng gương mặt đẫm nước của Ái Nguyệt lên nhìn ngắm, thấy nàng khổ sở như vậy Lãnh Thiên bất giác cảm nhận được cơn đau nhói ở tim, lồng ngực co thắt đến khó thở, cố nén để không phải rơi lệ. Lãnh Thiên rũ mắt nhìn nàng, con ngươi lạnh lẽo dần có một tia nắng ấm xoa dịu trái tim lụy tình của Ái Nguyệt.
Cô vẫn còn yêu nàng rất nhiều, nhưng tình yêu đó đã bị chôn vùi xuống đáy vực sâu vạn trượng, nơi đó chẳng thấy một tia sáng nào chạm đến. Tấm chân tình của nàng, cô thấu hiểu nhưng quá khứ đã là dĩ vãng, cô của hiện tại chẳng phải là cô của lúc trước nữa.
- Umm ~.
Con ngươi nhìn nhau dao động mãnh liệt, môi Lãnh Thiên tiến đến hôn Ái Nguyệt. Chỉ là cái chạm nhẹ cũng đủ tăng xúc cảm cho cả hai. Bờ môi nàng đã lâu lắm rồi cô mới có thể cảm nhận lại sự mềm mại, thơm ngọt này.
Lãnh Thiên chủ động hôn nàng !, Ái Nguyệt vui sướng đến phát khóc, nàng bất ngờ run rẩy khi chưa tin tưởng đây là sự thật, nó quá mức khó tin bất quá nàng thật sự rất hạnh phúc khi Lãnh Thiên chấp nhận nàng, cho nàng cơ hội được đến gần cô.
Một cái chạm nhẹ thật sự không đủ để xoa dịu cảm giác nhớ thương trong Lãnh Thiên, cô mạnh bạo hôn ngấu nghiến môi nàng đến điên cuồng. Bàn tay dời vị trí mà đặt ngay eo thon để cảm thụ sự mềm mại của nàng.
Hương thơm thanh mát trên người Lãnh Thiên quanh quẩn bên chóp mũi Ái Nguyệt, khiến nàng tham lam mà ngửi lấy, nàng nhớ nhung cái mùi hương này đến phát điên lên. Ái Nguyệt nhiệt tình đáp trả lại nụ hôn của Lãnh Thiên, bờ môi của cô thật sự rất mềm và ngọt, tại sao lúc trước nàng lại thấy kinh tởm khi hai nữ nhân hôn nhau cơ chứ ?. Cảm giác tê dại đến yêu thích này thật sự không tệ chút nào. Ái Nguyệt có chút hối hận khi lúc trước lại không hôn Lãnh Thiên nhiều vào để bây giờ phải chia sẻ cô với người khác.
- A~.
Mạnh bạo cắn môi Ái Nguyệt khiến nàng la lên vì đau, nhân cơ hội hàm răng nàng hé mở Lãnh Thiên luồn chiếc lưỡi đinh hương của cô tiến vào.
Vị máu mằn mặn tiếp xúc với đầu lưỡi, Ái Nguyệt cảm thấy đau rát, bất quá nàng không dám đẩy cô ra, sợ làm cô tụt hứng và nàng cũng sẽ mất mát rất nhiều. Cái cắn mạnh vừa rồi là do Lãnh Thiên cố tình trút giận lên người nàng khi nàng đối xử tệ bạc với cô như thế, bao nhiêu đau khổ bấy lâu nay cô đều dày vò vào nụ hôn này.
Bao nhiêu cảm xúc nhớ nhung, yêu thương đều hoà cùng nụ hôn cháy bỏng này. Môi lưỡi dây dưa mạnh bạo đến nỗi chà xát vào nhau một cách không thương tiếc, tiếng mút chóp chép khi tráo nước bọt phát ra từ hai thân nhiệt nóng bỏng. Không gian xung quanh hai người như đang ngừng trôi trước khung cảnh lãng mạn này.
Lãnh Thiên dài hơi mà chiếm lấy bờ môi Ái Nguyệt hôn đến điên cuồng chiếm hữu, nàng bị cô hôn đến thiếu dưỡng khí, đầu óc choáng váng, cảm giác như nghẹt khí Co2, nàng sắp không xong rồi.
Cảm nhận người trong lòng nhũng xuống đến yếu ớt, Lãnh Thiên thoả mãn cảm xúc mà nhả hai cánh môi sưng tấy của Ái Nguyệt ra, nàng được buông tha mà thở hồng hộc, tham lam hít lấy từng ngụm không khí. Gương mặt khiều mị ướt át và hồng hào đến mê hoặc, Ái Nguyệt hoàn toàn dựa vào người Lãnh Thiên nghỉ mệt. Chỉ là hôn thôi mà sao đuối sức quá, sinh lực Lãnh Thiên thật dồi dào quá đi.