Đêm khuya, sâu trong rừng tuyết, những đốm lửa nhỏ bập bùng trong đống củi lửa màu đỏ, nghe từ xa thấy tiếng lách tách lách tách.
Bên cạnh đầm nước vương vất sương mù, Tần Giao – người mà A Hương bảo đang trốn đi sửa chữa quỷ truyền thanh mấy ngày nay nhưng lại nhận ra mình chẳng giải quyết được gì – cũng đang định bỏ cuộc quách cho rồi đây, ngoại trừ Tấn tính sư ra, đúng là chẳng ai làm được cái chuyện phiền phức này cả.
Lúc quay đầu lại, y mới phát hiện A Hương và Mẫu Nhung mới nãy còn ngồi cạnh đống lửa này mà giờ thì chẳng thấy đâu nữa rồi.
Y đâm ra chán chường, bèn đặt quỷ truyền thanh sang một bên, mặt ngoài của nó đã bị xây xước nghiêm trọng, mấy chú ngữ nhỏ kỳ quái trên ống trúc do chính tay người nào đó dùng dao khắc cũng bị hoa tuyết nhẹ nhàng phủ lên.
Tần Giao cởi bỏ quần áo, sau đó vốc một chút nước lạnh từ đầm lên, mặc cho mái tóc dài màu xám rũ xuống bả vai mình. Đầu tiên y xử lý sơ qua vết thương trên vai, rồi hờ hững quan sát gương mặt mơ hồ của mình phản chiếu trong đầm nước.
Trong tầm mắt, trên cánh tay rắn chắc của y có mấy vết thương màu đỏ tuy rất nhỏ nhưng kéo dài đến tận cơ bắp trên lưng. Thoạt nhìn thì có vẻ đã ổn rồi, song nó khiến những vết thương cũ đầy rẫy sau lưng do bôn ba khắp nơi, những vết sẹo năm xưa và cả hình xăm thanh long đều toát lên một cảm giác xấu xí không hài hoà.
Có lẽ cũng vì điều này, nên giờ đây khi đang yên tĩnh một mình, tâm trạng Tần Giao có vẻ không vui lắm. Y cẩn thận lau chùi miệng vết thương, nhờ có Mẫu Nhung và A Hương chăm sóc mấy ngày nay nên thương tích cũng chuyển biến tốt lên một chút, rồi y ngửi mùi máu trên người mình như thể lại phát bệnh sạch sẽ, sau đó nhăn nhó né ra.
Từ dạo trước Tần Giao đã bắt đầu tu thân dưỡng tính, bây giờ y buồn bực như thế hiển nhiên là vì quỷ truyền thanh dùng để liên hệ riêng với Tấn Tỏa Dương đã bị hỏng. Một nguyên nhân nữa là đã tám đời rồi y chưa bị thương, thế mà lần này trong quá trình giúp A Hương tìm kiếm xe sấm sét, y lại dính chút thương tích ngoài da này.
Thực ra đầu đuôi ngọn nguồn phải kể đến buổi tối hôm đó ở huyện Tí Hon. Mẫu Nhung giúp y trao đổi với lũ sơn tinh nhỏ bé, sau khi vất vả hỏi xong ba vấn đề quan trọng nhất, nó định sẽ làm theo sai khiến của Tần Giao, thả cho đám người tí hon có năng lực tiên đoán ấy rời đi. Đúng lúc ấy, đám người tí hon mới đó còn biểu hiện hiền lành thân thiện bỗng nhiên thay đổi sắc mặt và giọng điệu, không ngần ngại bộc lộ bộ mặt chân thật tàn bạo của sơn tinh với Tần Giao và Mẫu Nhung. Dưới ánh trăng đỏ phía sau bụi cây, bọn chúng buông lời chế nhạo:
【Này, Nhung à, ngươi cũng là bạn của lũ con người kia, hay phải nói là tên tính sư kia sao? Vậy người tí hon thông minh khuyên ngươi chớ làm bạn với bọn người sống yếu ớt ấy nữa, người tí hon thực lòng cũng chẳng ưa cái tên “tài ba” ấy đâu.】
【Bởi vì ai cũng biết, kẻ nào càng kiên định, vĩ đại, tài ba trong mắt thế nhân thì thực chất lại càng ngu xuẩn và nực cười. Mà tên tính sư kia thì chính là loại ngu xuẩn nhất, đần độn nhất. Nghe nói kiếp trước hắn chết rất thê thảm, nhiều năm sau khi chết đi vẫn chẳng ai biết đến tên hắn. Dù sao thì trên cõi đời này, làm gì có ai thật lòng thật dạ biết ơn tất cả những điều hắn đã từng làm chứ? Mọi người đều âm thầm cười nhạo hắn vừa vô tư vừa ngu xuẩn mà thôi, ha ha.】
Lời nói chướng tai này khiến Tần Giao và Mẫu Nhung nấp sau bụi cây đều biến sắc.
Tần Giao lạnh lùng nheo mắt nhìn ra bên ngoài, mặc dù nghe loáng thoáng được những câu nói này, song y không lập tức tỏ ý kiến gì cả.
Mẫu Nhung cũng nghe không nổi, nó biết đêm nay không nên làm náo loạn, song suy nghĩ một lát rồi vẫn phản bác lại mấy câu, sau đó lên tiếng cảnh cáo “Các ngươi là người tí hon thông minh cơ mà, hơn nữa còn nhận lợi lộc từ chủ nhân ta, sao có thể thốt ra những lời lẽ vô lễ như thế”.
Lũ người tí hon đã nhận lợi lộc này vẫn cười hì hì không nói gì, cứ nhìn chòng chọc về phía Mẫu Nhung và Tần Giao trong cánh rừng rậm rạp, có vẻ cũng tính nhân nhượng cho yên chuyện, không tiếp tục huyên thuyên nữa.
Mẫu Nhung thở phào nhẹ nhõm, đang định cùng Tần Giao thu dọn mớ gạo sống còn thừa trong tay rồi rời đi, nhưng nó còn chưa kịp quay đi thì lũ người tí hon nham hiểm giả dối phía sau nó lại lộ vẻ mặt tà ác, gân giọng hét to:
【Kiếp trước tên tính sư kia chết mới thảm làm sao! Rõ ràng hắn đã cứu rất nhiều người nhưng chẳng một ai nhớ đến hắn cả! Mà tất cả đều là vì sự trách nhiệm và lương thiện đến mức hết đường cứu chữa của hắn!】
【Thế nên mới nói…… Đồ ngu đúng là đồ ngu, tên người sống ngu xuẩn, đáng đời bị người tí hon ăn thịt…… Ha ha…… Ha ha……】
Lời này đã gần đến mức đùa dai ác ý, Mẫu Nhung tái mặt, dù nó cố ngăn cản nhưng từ trong tầng mây đen trên trời vẫn xuất hiện một luồng sét khủng khiếp chói lọi, bổ thẳng xuống chỗ bọn họ.
Đã nhiều năm rồi Tần Giao không nổi cơn thịnh nộ như thế này, chẳng màng tới sự can ngăn của Mẫu Nhung, y nhoẻn miệng cười, thẳng thừng đáp trả bọn người tí hon đang trốn trong vầng sáng đỏ:
【Ồ? Tấn Tỏa Dương là kẻ ngu xuẩn, vậy lũ người tí hon thì là cái thá gì? Người tí hon chẳng qua là một bọn tạp chủng không bằng giòi bọ, não chưa chắc to bằng con kiến, lòng dạ của các ngươi thì cũng hệt như lũ chuột, ngay cả con rệp cũng biết thân biết phận hơn các ngươi. Ỷ vào thân thể nhỏ bé nên được trời cao đền bù bằng khả năng nghe trộm thiên ý, thế là liền tự cho rằng mình nắm giữ được trí tuệ. Chỉ một vốc gạo sống thôi cũng khiến các ngươi sung sướng đắc chí rồi, vậy thì chẳng lẽ trên đời này còn có thứ ngu xuẩn nào đần độn dễ lừa hơn người tí hon ư?】
Những lời của Tần Giao có thể khiến bất cứ ai nghe được đều giận điên tiết cả lên, sau khi y dứt lời, có thể tưởng tượng được sự tình sau đó đã tiến triển thế nào.
Vốn dĩ lũ tí hon cũng đâu phải kẻ ăn chay, vừa nghe câu đó xong là bọn chúng lập tức biến ra khuôn mặt sơn tinh xấu xí dữ tợn, đối đầu chính diện với Tần Giao.
Mới đầu vì A Hương còn đang ở cạnh đó nên Tần Giao không định lộ chân thân, chẳng qua chỉ sầm mặt nửa thật nửa giả, muốn giáo huấn lũ tí hon độc mồm này một tẹo thôi.
Nhưng ngay khi Tần Long Quân đã tu thân dưỡng tính nhiều năm định phá lệ bỏ qua, không lấy mạng bọn sơn tinh tí hon tính tình ác liệt, nói năng lỗ mãng này nữa, thì trong lúc lơ dễnh, quỷ truyền thanh mà y mang theo bên người đã bị bọn tí hon bám trên tay y giật đứt mất.
Khoảnh khắc đó, Mẫu Nhung trợn tròn mắt, thấy sắc mặt Long Quân nhà mình u ám kinh khủng, ham muốn giết chóc cũng hóa thành thực chất.
Suy cho cùng thì bọn tí hon chỉ dám nhục mạ giễu cợt người khác sau lưng thôi chứ đâu phải là đối thủ của Tần Giao. Đôi mắt thâm sâu của Tần Giao nheo lại, sau khi thích ứng với bóng tối, y nhanh chóng phát hiện chỗ chúng ẩn náu, bèn lạnh mặt dẫn hai luồng sét xuống để cho bọn tí hon độc mồm nhỏ mọn này một bài học cả đời khó quên.
Đáng lẽ ba người họ đã có thể suôn sẻ rời khỏi huyện Tí Hon rồi nhưng cũng bởi lý do này mà mới trễ nải mất một ngày. Bọn họ nhất định phải vòng qua cư dân huyện Tí Hon, những kẻ họ đã kết thù oán, thì mới tìm được xe sấm sét trong tổ quạ, thành ra mất chút thời gian, đã vậy trên đường đi họ còn mất liên lạc với Tấn Tỏa Dương do quỷ truyền thanh bị hỏng.
Trong quá trình này, ngoài việc trên cánh tay Tần Giao bị chút vết thương ngoài da mà y cảm thấy rất khó coi, thì về cơ bản là không có gì ghê gớm cả. Tuy vậy, đêm đó sau khi A Hương nghe Mẫu Nhung thuật lại một phần chân tướng, cô vẫn lải nhải suốt vì tính cách quái gở của Tần Giao, lúc thì y thâm sâu khó lường, có lúc lại như mới ba tuổi vậy.
“Haiz, thế mà chú luôn ra vẻ trưởng bối dạy đời, bảo tôi là con nhóc vừa không hiểu chuyện vừa lỗ mãng tự phụ…… Trong tình huống đó, rõ ràng chú chẳng cần dây dưa với bọn chúng và vẫn có thể dùng cách khác mà…… Rồi rồi chú đừng lườm tôi nữa được không, tôi biết chú không chịu nổi khi thấy kẻ khác mắng chửi vị tính sư kia, nếu người khác mắng Trương Trường Thanh như thế thì tôi cũng tức giận thôi, nhưng chú cũng đâu thể……. đâu thể kích động vậy chứ?”
“……”
“……Mà tôi thật sự không ngờ đấy, ngẫm lại mới thấy hồi trước tôi toàn hiểu lầm chú nha, thật ra chú quan tâm đến tính sư nhiều lắm, sao trước đó cứ cố ý giả vờ trăng hoa cợt nhả làm gì chứ, trong lòng chú và anh ta đều nghĩ về nhau mà, sau này hai người nhất định sẽ rất hạnh phúc…… Mặc dù chú đã bảo với tôi là đàn ông với đàn ông thì đến củ cải cũng chẳng đẻ ra được, nhưng hai người có thể thử đẻ khoai tây hay cà chua gì đó xem, cũng đâu tệ nhỉ. Bố mẹ tôi bảo, chỉ cần hai bên yêu thương lẫn nhau thì kỳ thực như nào cũng được hết……”
“……”
“Cho nên lần sau mà gặp chuyện như vậy thì đừng tùy hứng làm theo ý mình nữa được không, chú thật sự tưởng mình là Xích Thủy long vương hay sao mà có thể tay xé sơn tinh, chân đạp ác quỷ hả? Vào lúc quan trọng thì chúng ta phải chú ý kế sách cơ bản chứ, nếu thật sự hết cách thì mọi người có thể cùng đi đánh lén mà. Chứ đừng như bây giờ, vì bảo vệ bọn tôi mà một mình chú bị thương, bọn tôi và cả Tấn tính sư sẽ lo lắng cho chú lắm đấy, haiz, Nhung thấy có đúng không……”
“Phụttt…… Chí nhí quá! Chí nhí quá!”
Tần Giao: “……”
Mấy ngày trước, trên đường cùng đến thôn Khổng Lồ gặp Tấn Tỏa Dương, cô nhóc A Hương vừa nhiệt tình lên núi bắt gà về cho Tần Giao bổ huyết dưỡng thương, vừa suốt ngày lên mặt với y không biết trên dưới gì cả. Mẫu Nhung thì biết rõ chân tướng mà vẫn vỗ tay cười trộm. Hai đứa liên hợp lại với nhau, cùng nhau quở trách và răn dạy y.
Đã vô số lần “Xích Thủy long vương chính chủ” bị dính đạn bởi cái miệng của cô nàng, rồi còn bị hồ nữ tiểu nương nương bắt ngồi sau xe sấm sét, hưởng thụ đãi ngộ và một bệnh nhân nên có. Đối với Tần Giao, vết thương trên cánh tay quả thực là một nỗi nhục nho nhỏ, nên tạm thời y không tính sổ với hai con nhóc gan to tày trời dám không nể nang mình.
Sau khi cùng nhau trải qua phen này, mặc dù A Hương vẫn cảm thấy Tần Giao quái gở vô lý, nhưng thi thoảng cô vẫn tâm sự với Tần Giao về một số vấn đề tình cảm phức tạp mà cô tự nhận rằng y nhất định sẽ thấu hiểu được.
Mà cũng chẳng hiểu sao, bình thường trông A Hương đâu có ngốc lắm đâu, vậy mà vẫn chẳng nhận ra Tần Giao chính là ông chú của Trương Trường Thanh, cũng tức là vị Xích Thủy long vương mà cô hay nhắc đến với tần suất cực kỳ cao.
Điều này làm Tần Giao thờ ơ lạnh nhạt, cũng chẳng thèm tính toán với cô, còn bảo Mẫu Nhung – người đã biết chân tướng nên sắp chết cười đến nơi – rằng đừng nói cho cô. Rồi cứ thế, ngày nào y cũng nhìn con nhỏ ngốc này khoe mẽ với mình, tiện thể nhung nhớ Trương Trường Thanh nhà cô nàng.
Đáng tiếc, theo như mấy bức thư Hoành Hành Giới Sĩ lén gửi cho Tần Giao và những gì Hà Bá báo cho y biết, thì hiện tại vẫn chưa tìm thấy tung tích Trương Trường Thanh đâu, mà mấy ngày trước, lũ người La Sát trước đó y luôn phái người âm thầm theo dõi lại bỗng nhiên có dị động.
【Thưa Long Quân, mọi chuyện quả đúng như ngài dự liệu, ba ngày trước, tốp tàn quân La Sát trên mặt đất thực sự tin vào lời đồn mà ngài loan ra, âm thầm đi một chuyến đến Đông Sơn, còn định tiếp cận thôn Phạm và ngôi nhà để tìm La Sát nữ – kẻ bị Tấn tính sư bắt lần trước. Thần đã làm theo ý ngài và nghĩ cách tóm được chúng, hiện đang nhốt tại long cung rồi, song có vẻ lũ báo nhân này không biết gì nhiều, hỏi tới hỏi lui mà chúng vẫn nói đi nói lại một câu……】
“Chúng nói gì?”
【Chúng nói cái gì mà cái bóng của Ngưỡng A Toa…… có thể khiến một người chi phối một phần thời gian trong sinh mệnh của mình và người khác, người chết ăn vào có thể nhớ lại chuyện quá khứ nằm ngoài dòng thời gian, người sống thì có thể cứu được tính mạng của kẻ sắp chết? Nhưng một khi ăn nó…… thì sẽ dễ dàng…… trở thành nô lệ của Ngưỡng A Toa…… sau đó chết già hoặc chết trẻ…… Nói chung chính là…… đánh mất thời gian vốn có của cơ thể mình, ngoài ra thì…… chúng toàn nói mấy cái linh tinh, không ai nghe hiểu cả……】
“……”
Lời kể của Hoành Hành Giới Sĩ hơi mơ hồ, song thông qua bức thư của lão, Tần Giao vẫn biết được mối liên hệ kỳ quái giữa cái bóng của Ngưỡng A Toa và bệnh già.
Y cũng biết sắp tới lấy được manh mối ở thôn Khổng Lồ thì hẳn mới là mấu chốt của toàn bộ sự kiện này, nên không rảnh rỗi đùa giỡn cô nhóc suốt ngày nhớ chó kia nữa. Y bèn biểu hiện ra dáng vẻ mà một “phàm nhân” bị thương nên có, cùng với A Hương và Mẫu Nhung – những người luôn tận tình chăm sóc mình – tiếp tục hướng tới thôn Khổng Lồ, chờ gặp được Tấn Tỏa Dương rồi sẽ nói rõ một số việc sau.
Nghĩ đến việc Tấn Tỏa Dương giờ đây đang cách mình càng ngày càng gần, tâm tình Tần Giao cũng tốt hơn đôi chút.
Nhớ lại lần trước hình như hắn có việc che giấu mình, còn tự dưng nói một tràng dài với mình, Tần Giao vẫn không khỏi sinh ra chút nghi vấn khác thường.
Mà trong quá trình này, ngoại trừ quỷ truyền thanh bị hỏng khiến y tạm thời không thể liên hệ Tấn Tỏa Dương để hỏi lại, cùng với thằng chó con nào đó bị y đánh từ nhỏ đến lớn nhưng vẫn không thích nghe tiếng người kia hiện vẫn đang không rõ tung tích, thì dọc đường đi tất cả vẫn bình an vô sự.
Nhưng chẳng ai ngờ, ngay đêm nay, khi bọn họ chuẩn bị băng qua cánh rừng tuyết tùng trước mặt để tiến đến thôn Khổng Lồ, thì sự bình an vô sự ấy lại đột ngột bị phá vỡ bởi một tiếng hét thất thanh.
Tần Giao đang một mình xử lý vết thương ở bên cạnh đầm nước, nghe thấy tiếng kêu cứu quen thuộc của A Hương và Mẫu Nhung, sắc mặt y lạnh đi ngay tức khắc.
Đôi mắt Tần Giao lấp lóe sắc xám, tưởng rằng hai đứa bị khỉ mặt chó tấn công, y mau chóng mặc lại quần áo mà mới nãy vừa cởi hờ ra để xử lý vết thương, rồi lần theo tiếng kêu để đến kiểm tra tình huống. Ấy thế nhưng thứ đập vào mắt y lại là cảnh tượng A Hương và Mẫu Nhung đang trợn mắt ngoác mồm, vây quanh một cục nhỏ nhỏ màu trắng nom quen hết cỡ và kiểm tra thương tích trên đầu cái cục kia.
Tần Giao không thấy rõ thứ này dưới đất rốt cuộc là loài động vật kỳ quái gì, y nheo mắt tỏ vẻ thắc mắc, định bụng tiến lại gần để nhìn kỹ hơn.
Cún con chìm trong cơn choáng váng, luôn miệng kêu “A Hương, A Hương, anh đau quá”. Cu cậu rơm rớm nước mắt, ôm đầu chớp mắt một cái, mà vào giây phút đối diện với gương mặt y, cậu bỗng gào toáng lên như thấy ma, rồi liền trợn trắng mắt, sợ đến mức hôn mê bất tỉnh luôn.
“Á á! Cứu mạng! Nhất định mình bị…… gậy đánh hỏng cả đầu rồi…… Oa oa…… Mình đang nằm mơ! Chắc chắn mình vẫn đang nằm mơ! Nhưng sao trong mơ mình không chỉ thấy A Hương…… mà còn thấy cả Tần Giao thế này…… Oa oa oa! Cứu mạng cứu mạng! Bố mẹ ơi! Cậu thỏ ơi!! A Hương ơi! Mọi người mau đến đến cứu con với! Tần Giao! Tần Giao lại định dùng đế giày, xẻng lật thức ăn, vỉ đập ruồi để đánh mông con nè! Hu hu con sợ quá! Hu hu!”
Tần Giao: “……”