Tôi nhìn sang anh ta, mở miệng nói: “Tối có việc nên không đi.”
Lục Tuấn Kiệt nhìn tôi, vẻ mặt có hơi bất lực: “Đường Hoài An, chuyện lần trước ba đã biết là bản thân sai rồi, em...”
“Tôi không có để bụng chuyện này, tôi là thật sự có việc.” Tôi mở miệng, cắt đứt lời của anh ta, coi như là giải thích.
Nghe vậy, anh ta khẽ gật đầu, sau khi trì độn vài giây, anh ta nhìn tôi rồi nói: “Ba định tổ chức một bữa tiệc cho em, tuyên bố với bên ngoài thân phận của em, em rút thời gian về nhà một chuyến đưa ra ý kiến về bữa việc với ba mẹ.”
Im lặng một lúc, tôi khẽ gật đầu: “Ừ”. Có vài chuyện, là chuyện sớm muộn.
Lục Tuấn Kiệt còn có việc nên đi trước, tôi thu dọn đồ xong thì trực tiếp đến bệnh viện.
Bệnh tình của Đường Bảo Nam nghiêm trọng hơn trước đó rất nhiều, sau khi về thủ đô, bác sĩ bắt đầu hóa trị cho thằng bé, nhưng kết quả hóa trị không lạc quan.
Bây giờ phải nhanh chóng tìm được tủy sống thích hợp, tiến hành phẫu thuật cấy ghép tủy sống mới kéo dài được mạng sống, nhưng trong một chốc một lát cũng không thể tìm được tủy sống thích hợp, việc tôi có thể làm là chỉ có thể an ủi cảm xúc của mẹ, chăm sóc tốt cho Đường Bảo Nam, đợi bác sĩ có thể tìm được tủy sống thích hợp.
Ở trong bệnh viện tới hơn 10 giờ tối, tôi mới về khu chung cư Vân Đồng.
Vừa đi vào khu chung cư thì thấy Trần Minh Nhật và Thẩm Hữu Thịnh đánh nhau, bên cạnh có một cô gái 20 tuổi đứng đó, khóc thút thít, miệng thì kêu: “Hai người đừng đánh nữa.”
Thấy cảnh tượng này, tôi theo bản năng liên tưởng tới tiết mục hai người đàn ông yêu một cô gái.
Thấy Thẩm Hữu Thịnh bị Trần Minh Nhật đánh tới nỗi mặt mày sưng tím, tôi thật sự không nhịn được nữa, đi tới đứng ở một bên mở miệng nói: “Hai cậu cần báo cảnh sát không?”
Nghe thấy âm thanh, Trần Minh Nhật quay đầu liếc nhìn tôi, đứng dậy từ trên người Thẩm Hữu Thịnh, xị mặt nói: “Đường Hoài An, mẹ kiếp chị xem náo nhiệt đừng lo chuyện bao đồng.”
Tôi gật đầu, thấy trên mặt cậu ta bị cào mấy vết, mắt có hơi tím, vết thương của Thẩm Hữu Thịnh nặng hơn, mặt sưng hơn nửa, trên người có mấy chỗ để lại mấy dấu chân.
Một bác sĩ, một lưu manh, sức mạnh không cùng một cấp bậc.
Cô gái thấy hai người dừng lại, chạy tới bên cạnh Trần Minh Nhật, khóc đỏ hoe mắt nhìn cậu ta nói: “Nhật, anh không sao chứ? Chúng ta đi bệnh viện khám.”
Trần Minh Nhật có hơi mất kiên nhẫn, liếc nhìn cô ta, bực bội nói: “Được rồi, tôi không sao, đừng khóc nữa, thời gian không còn sớm nữa, cô mau về nhà đi.”
Cô gái rất ấm ức: “Em không, anh như này em không yên tâm, chúng ta đến bệnh viện khám.”
“Tôi bảo cô về nhà.” Trần Minh Nhật mở miệng, giọng điệu dọa người.
Cô gái bị cậu ta hù, nước mắt rơi lã chã xuống, khóc càng tủi thân hơn.
Tôi không nhìn nổi nữa, không nhịn được nhìn sang cô gái nói: “Em về đi, lát nữa chị bôi ít thuốc cho cậu ta, cậu ta không chết được, không sao đâu.”
Cô gái nhìn tôi, ánh mắt không quá thân thiện: “Tôi dựa vào đâu phải nghe lời của chị, chị là gì của Nhật.”
Tôi sao?????
Hóa ra tôi lo chuyện bao đồng.
Trần Minh Nhật thấy phiền khi cô ta khóc, nhìn cô ta mà gầm lên: “Chị ấy là bạn gái của ông đây, bảo cô cút, cô không nghe thấy sao?”
Lời này của cậu ta khiến cô gái hoàn toàn bật khóc, nín nhịn sự ấm ức nhìn Trần Minh Nhật, hốc mắt đỏ hoe: “Chị ta là bạn gái của anh, còn em là cái gì?”