Lục Như Mai thấy cảnh này, ngược lại cười thích thú: “Xem ra tôi và Gia Huy sắp có thể ăn kẹo cưới của cô Đường rồi.”
Hàn Trung Kiên liếc nhìn Lục Như Mai, nheo mắt nói: “Quý cô này, chúng ta mấy ngày trước có phải từng gặp ở Nhã Uyển ở Giang Hoài hay không? Tôi sao thấy cô quen mặt như vậy?”
Một câu kỳ quặc đột ngột của anh ta khiến nụ cười giả dối trên mặt Lục Như Mai cứng đờ, nhất thời có hơi căng thẳng nói: “Chắc là anh nhận nhầm rồi, tôi không biết nơi anh nói ở đâu!”
Hàn Trung Kiên mang theo vài phần thích thú ‘ồ’ một tiếng, sau đó dường như tự lẩm bẩm nói: “Trí nhớ của mình luôn rất tốt, sao lần này lại sai rồi, lát nữa gọi điện cho Đại Dũng, bảo cậu ta xem thử camera của Nhã Uyển, xem thử có phải trí nhớ của mình dạo gần đây tụt giảm hay không?”
Lời này rõ ràng là nói cho Lục Như Mai nghe, thấy bộ dạng cố tỏ vẻ trấn tĩnh của Lục Như Mai, Hàn Trung Kiên hài lòng kéo tôi tạm biệt Cố Gia Huy với gương mặt đen xì: “Tổng giám đốc Cố, chúng tôi còn có việc, đi trước đây.”
Đi theo Hàn Trung Kiên lên xe, thấy tôi sa sầm mặt mày, anh ta đưa mắt nhìn tôi: “Vẫn không buông được sao?”
Tôi lắc đầu, không muốn nói chuyện lắm.
Chiếc xe chạy được một đoạn, anh ta chắc không chịu nổi bầu không khí yên ắng, nói một câu: “Không phải chứ, Cố Gia Huy có cái gì tốt vậy? Tuy có vài phần tư sắc có chút tiền, nhưng anh ta nói thế nào cũng là một người đàn ông già đã kết hôn, cô có cái gì mà không buông được?”
Người đàn ông già?
Tôi không khỏi buồn cười, nếu Cố Gia Huy nghe thấy lời này, có thể sẽ ra tay đánh người.
Nhìn sang anh ta, tôi nói: “Anh ta và anh trạc tuổi nhau, anh ta là người đàn ông già, anh cũng kẻ tám lạng người nửa cân.”
Anh ta hừ một tiếng: “Đàn ông kết hôn và chưa kết hôn có thể so sánh được sao?”
Dường như không thể.
Không tiếp tục đôi co với anh ta, tôi nhìn sang anh ta, mở miệng nói: “Anh và Lục Như Mai chưa từng gặp nhau sao?”
Anh ta gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng con đường phía trước, nói: “Tôi tốt xấu gì cũng là một nhân vật thần bí, cô cảm thấy tiểu lâu la gì đó có thể gặp được tôi sao?”
Lườm anh ta, thật sự đây là lần đầu tiên tôi thấy người mặt dày vô sỉ như này.
Ngã tư đèn đỏ, anh ta dừng xe đợi đèn xanh, đưa mắt nhìn sang tôi: “Người nhận lệnh của cô ta thay cô ta làm việc là Đại Dũng, Cố Gia Huy cũng đủ thâm, Đại Dũng kiếp này coi như bỏ rồi.”
Tôi không hiểu phong cách làm việc của bọn họ, chỉ là bây giờ tôi nghĩ tới người đàn ông với gương mặt đáng chết đó, trong lòng vẫn sợ hãi.
Thấy tôi không lên tiếng, anh ta hơi nhíu mày, không nói thêm gì nữa.
Bệnh viện.
Lưng của anh ta bị bỏng đỏ một mảng lớn, sau khi bác sĩ xử lý xong cho anh ta thì bôi thuốc, rồi kê một ít thuốc tiêu viêm cho anh ta, sau khi dặn dò vài câu, chúng tôi liền ra khỏi bệnh viện.
Buổi chiều còn phải đi làm, dưới sự vòng vo của anh ta, tôi cuối cùng cũng ăn xong cơm trưa rồi trở về công ty.
Vừa về tới văn phòng thì thấy Lưu Thanh Tâm và mấy đồng nghiệp trong công ty nói chuyện, tôi vừa đi vào, mấy người đều im lặng không nói nữa. Không cần nghĩ cũng biết, nhân vật chính trong câu chuyện vừa rồi của bọn họ là tôi.
Tôi không có tâm trạng quan tâm những chuyện này, về tới chỗ ngồi, chuẩn bị tiếp tục công việc.
Người trên đời này, ai không nói xấu sau lưng người khác chứ? Ai không bị người khác nói sau lưng chứ? Không để tâm thì không phiền lòng.
Gần tới thời gian tan ca, tôi vào nhà vệ sinh một chuyến, không biết có phải buổi trưa ăn thứ gì hỏng không, có hơi đau bụng, thời gian ở trong nhà vệ sinh có hơi lâu.
Vốn chỉ là đi vệ sinh, tôi không ngờ tôi có thể nghe thấy những điều không nên nghe, ở phía bồn rửa tay truyền tới âm thanh.
“Vương Nhã, Lý Hữu Đạt bây giờ bị bắt, tổng giám đốc đoán chắc cũng sẽ không tiếp tục dùng ông ta nữa, cô còn cùng với ông ta.” Nghe thấy âm thanh này, giống như Lưu Thanh Tâm.