Bác sĩ thấy cô ta tỉnh lại, đắp chăn cho cô ta sau đó nhường vị trí lại cho Cố Gia Huy đang tràn đầy lo lắng, mở miệng nói: “Chỉ là sặc nước thôi, không có gì nguy hiểm, nghỉ ngơi một chút là được.”
Cố Gia Huy ôm Lục Như Mai lên, đi được một vài bước lại quay đầu nhìn về phía tôi, ánh mắt lạnh lùng hung dữ, sau đấy lại nhìn về phía Lục Thái Tuệ ở bên cạnh, mở miệng nói: “Bể bơi nhà bác Lục, không dùng đến thì lấp đi ạ!”
Lời này của anh hờ hững không nghe ra cảm xúc, nhưng dù là kẻ ngốc cũng nhận ra được anh tức giận rồi.
Lục Thái Tuệ hơi nhíu mày, nhưng không lên tiếng, ánh mắt dừng trên người tôi, sắc mặt không tốt lắm.
Lục Như Mai giơ tay lên hơi kéo quần áo Cố Gia Huy, đôi mắt yếu ớt đáng thương nhìn anh: “Gia Huy, đừng trách bể bơi.” Vừa nói, ánh mắt cô ta vừa nhìn về phía tôi, ý tứ không thẳng thừng nhưng cũng đủ hiểu.
Ha!
Tôi nhìn tất cả mọi chuyện, chỉ cảm thấy cực kỳ buồn cười.
Nhưng tôi vẫn không nói tiếng nào cả.
Cố Gia Huy bế Lục Như Mai về phòng, mấy trưởng bối khác nhà họ Lục thấy vậy, đều đánh mắt nhìn tôi một cái sau đó nói với Lục Thái Tuệ: “Có chuyện gì thì từ từ nói.”
Sau đó đều lục tục rời đi.
Lâm Khánh Ngân đi theo xem Lục Như Mai, bên bể bơi chỉ còn lại tôi và Lục Thái Tuệ, ông ta nhìn tôi, đôi mắt không chút che giấu sự thất vọng: “Đường Hoài An, Như Mai được nhận nuôi sau khi con bị lạc, vì con thất lạc nên mẹ con ngày đêm rửa mặt bằng nước mắt, thế nên ba mới đưa nó về nhà họ Lục. Mấy năm qua nó ở bên cạnh mẹ con, nghe lời hiểu chuyện, chữa lành cho mẹ con, nếu không có nó, có lẽ mẹ con không thể chịu đựng suốt những năm qua.”
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, sao tôi có thể không hiểu ý ông ta? Ý ông ta là, tôi đang ghen ghét Lục Như Mai được hưởng thụ ở nhà họ Lục suốt bao năm qua, trong lòng cảm thấy bất bình, thế nên mới ra tay với Lục Như Mai. Trong mắt ông ta, mọi chuyện có vẻ đều là tôi nhằm vào Lục Như Mai, từ khi tôi vào nhà đến giờ, mọi chuyện xảy ra đều thể hiện tôi bất hòa với Lục Như Mai.
Tôi không quan tâm đến việc ông ta bảo vệ che chở Lục Như Mai, dù sao thì người bình thường thấy những chuyện này đều sẽ cảm thấy tôi gây chuyện, tôi nhìn ông ta rồi nói: “Tôi không đẩy cô ta.”
Tôi không muốn giải thích, chỉ muốn trình bày rõ ràng chuyện này.
Ông ta nhíu mày thật chặt, dừng lại một lát rồi nói: “Dù thế nào đi nữa, lát nữa con đi xin lỗi Như Mai đi, chuyện này con sai rồi.”
Nhìn làn nước xanh trong hồ, tôi đột nhiên cảm thấy buồn tẻ vô vị, không muốn nhiều lời với Lục Thái Tuệ thêm nữa, mở miệng nói thẳng: “Xin lỗi thì thôi đi vậy, cảm ơn chủ tịch Lục đã chiêu đãi bữa hôm nay, làm phiền rồi.”
Dứt lời, tôi vào biệt thự, cầm túi chuẩn bị rời đi.
Có lẽ Lục Thái Tuệ không ngờ tôi sẽ nói như vậy, khuôn mặt già nua trầm xuống, giọng nói cũng nặng nề hơn: “Đường Hoài An, đã làm sai thì nên xin lỗi, không có ai dạy con sao?”
Tôi dừng lại, nhìn về phía ông ta, cổ họng có chút nghẹn, khẽ hít sâu một hơi, lên tiếng: “Ba mẹ dạy tôi làm sai thì mới phải xin lỗi, chứ không phải người khác cho rằng mình sai thì mình sẽ phải xin lỗi.”
Ban đầu tôi định cứ thế đi luôn, nhưng nghĩ lại một lát, tôi vẫn nhìn về phía ông ta rồi nói: “Ngay từ đầu tôi đã không hiểu vì sao người tốt như cô Lâm lại dạy ra được một người giả tạo như cô Lục. Mãi cho tới khi gặp ông tôi liền hiểu, cô ta giả dối như vậy cũng không phải không có nguyên nhân. Cũng may mà ba nuôi của tôi là một người chính trực đôn hậu.”
Lục Thái Tuệ bị câu này chọc tức, đột nhiên ném vỡ tan chén rượu trang trí ở đại sảnh, sắc mặt tím tái lại, tức giận đến mức run rẩy, chỉ vào tôi một hồi lâu mới nói: “Con!”
Mặt tôi không chút đổi sắc, nhìn ông ta rồi nói: “Nhắc nhở chủ tịch Lục một câu, trong sân có camera, ông có thể đi xem cụ thể đã xảy ra chuyện gì rồi hẵng chỉ trích giáo dưỡng của tôi.”
Dứt lời, tôi thẳng thừng rời khỏi biệt thự, trong lòng không nói rõ cảm xúc gì, cái gọi là tình thân trên thế gian này thật khó nói.
Khi Lục Tuấn Kiệt ra ngoài, tôi đang đứng ở cổng biệt thự, anh ta chắn trước mặt tôi, sắc mặt hơi nhăn lại: “Đường Hoài An, em bốc đồng quá rồi.”
Tôi nhìn về phía anh ta, không muốn nói nhiều, chỉ nói: “Cảm ơn anh đã đưa tôi tới đây, không còn sớm nữa, tôi nên về rồi.”
…