Trong phòng tắm vẫn luôn truyền ra tiếng nước không ngừng, thời gian chậm rãi qua đi, Tiếu Dao cũng càng thêm khẩn trương.
Đúng nửa tiếng sau, cô vẫn luôn lăn qua lộn lại, mở to mắt, ngay cả nằm cũng trong tâm thế bất an, lí do chính là trong lòng không yên ổn.
Cửa phòng tắm rốt cuộc cũng mở ra, Tần Mặc lại xuất hiện ở trước mặt Tiếu Dao lần nữa.
"Thay quần áo, hai phút sau lên boong tàu tìm tôi."
Đi đến bên cạnh tủ quần áo, hắn tùy tiện lấy một cái quần đùi, đem trang phục trong tay ném lên trên giường liền xoay người rời đi.
Tiếu Dao đột nhiên ngồi dậy, cô hiểu "hai phút sau" của hắn nghĩa là gì, bỗng nhiên phát hiện điều gì không ổn.
Tại sao lại cảm thấy kì quái khi hắn mang quần đùi? Là... Quần bơi sao?
Cúi đầu nhặt lên hai mảnh vải trên giường, Tiếu Dao không hề hoài nghi trực giác của mình.
Áo tắm? Mặc thiếu chuẩn bị áo tắm cho cô là muốn hai người đi bơi sao?
Trong lòng ẩn ẩn cảm thấy không ổn, nhưng mệnh lệnh "hai phút" của hắn làm cho Tiếu Dao không muốn chậm trễ dù chỉ một giây.
Từ bên trong chăn chui ra, cô vội vội vàng vàng lấy hai mảnh vải mang kiểu gì cũng không xong, nhanh chóng chạy đi ra ngoài.
Du thuyền rất lớn, Tiếu Dao cũng biết vị trí mình đang đứng, còn có thể đoán được boong tàu ở đâu.
Nhưng mà tính trước tính sau cũng phải dùng ít nhất sáu bảy phút, hai phút ngay cả mặc quần áo cũng không đủ, đừng nói là chạy tới.
Dọc theo đường đi, Tiếu Dao không nhìn thấy bất kì một người nào, cho đến đi vào trong boong tàu chỉ thấy bóng dáng cao lớn kia ngồi ở trên ghế dài.
"Mặc thiếu." Tiếu Dao thở phì phò, dừng lại bên cạnh Tần Mặc.
Quay đầu lại nhìn người đứng phía sau bể bơi, Tiếu Dao ngẩn người, không tự giác bước về phía trước nửa bước.
Việc xảy ra vào ngày hôm qua vẫn còn rõ ràng ở trước mắt, bây giờ cô vẫn còn chứng sợ nước.
Người đàn ông tay cầm ly rượu nhìn vào biển rộng xa xăm, nâng nâng cái ly trong tay, nhấp nhẹ một ngụm rượu vang đỏ.
Không thể phủ nhận Tần Mặc là soái ca hiếm có, mặc kệ nhìn từ góc độ nào đều chỉ có hai chữ ĐẸP TRAI!
Đẹp đến đất trời đảo điên, thần tiên ghen tị, người đời ngước nhìn! Thậm chí có thể nói là "Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả"*.
*Để tán dương một người tài năng, hoàn hảo toàn vẹn: Đời trước không có ai, đời sau cũng sẽ như vậy.
Dù sao Tần Mặc chính là người đẹp trai nhất mà Tiếu Dao từng gặp.
Đương nhiên cũng có người không cho rằng như vậy bởi vì một đám cháu trai bên ngoại của hắn đều đẹp đến xuất chúng, đặc sắc đủ loại.
Ngay cả Nhất Phi luôn ở bên cạnh mình cũng đều rất tuấn tú, không thể bắt bẻ được.
Nhưng mà Tiếu Dao vẫn cảm thấy Tần Mặc đẹp trai nhất, chỉ là cảm giác thôi, không giải thích được.
Làn da trắng nõn, ngũ quan hoàn mỹ, thân hình cao lớn cường tráng, chỉ cần nhìn cặp chân kia cũng để cho người khác suy nghĩ bậy bạ.
Đặc biệt là bây giờ Mặc thiếu không có mang áo, cả người phát ra hơi thở tràn đầy hormone nam tính làm cho Tiếu Dao đang đứng ở bên cạnh đã mềm thành một vũng nước, phía dưới ướt đẫm.
Nghĩ đến thân thể cường tráng này đang rong ruổi ở trên người mình, tiểu huyệt không ướt mới là lạ!
"Ui..." Tiếu Dao nuốt một ngụm nước miếng, lập tức duỗi tay lau miệng.
Nhìn thấy hắn chau mày, cô mới đột nhiên phản ứng lại.
"Thực xin lỗi! Tôi không có cố ý." Hắn vừa xoay người lại Tiếu Dao liền lập tức cúi đầu.
Chưa bao giờ cô dám nghĩ đến việc mình đứng ở bên người hắn còn chưa đến ba phút, quần bơi đã ướt không ngừng, lại còn chảy nước miếng?
Dao Dao tự nhìn lại bản thân đi, mày còn có chút tiền đồ sao? Tiếu Dao bất đắc dĩ tự hỏi chính mình.
"Việc gì phải xin lỗi?" Tần Mặc nhăn mày, thanh âm trầm thấp vang lên.
Nhìn thân hình nhỏ nhắn trước mặt đang sợ hãi rụt rè, máu trên người hắn lại không khống chế được lẫn lộn vào nhau.
Người phụ nữ này chính là độc dược, nhưng hắn càng cảm thấy mình không nên rời đi.
Chỉ muốn xé nát hai miếng vải trên người cô, sau đó lại dán chặt vào tiểu tao huyệt!
~~~