Tô Tỉnh cứng đờ, quay đầu lại muốn giải thích, bác gái đã ầm một tiếng đóng sầm cửa lại.
Giải Tích mỉm cười nhìn Tô Tỉnh, Tô Tỉnh lại một lần nữa kìm nén sự cáu kỉnh, cùng Giải Tích sánh vai đi lên lầu.
Giải Tích trộm nhìn người đàn ông bên cạnh.
Cả người anh đều căng thẳng muốn chết, chỉ sợ lại có ông chú hoặc bác gái nào đó ra mở cửa. Giải Tích rất muốn cười.
Lên tầng 4, Giải Tích dừng lại, nói với người đàn ông đi theo phía sau: “Tới rồi ạ.”
Giải Tích mở cửa, đứng bên cạnh, Tô Tỉnh bước vào, Giải Tích lập tức đóng cánh cửa lớn phía sau lưng cô lại, nghĩ nghĩ rồi lôi chìa khóa ra khoá trái cửa.
Mí mắt trái của Tô Tỉnh nhảy loạn xạ.
Anh muốn treo Giải Tích lên đánh.
“Không phải cô nói trong nhà không chỉ có mỗi hai chúng ta sao?”
Giải Tích trả lời: “Chờ đã.”
Giải Tích bịch bịch bịch chạy vào trong phòng, ôm một con mèo đi ra.
Tô Tỉnh liếc nhìn, được rồi, đúng là không phải chỉ có hai người bọn họ, còn có một con mèo.
Giải Tích tựa như đang hiến dâng vật quý nói: “Nhũ danh của em là Tây Tây, nó gọi là Đông Đông. Hai bọn em chính là cp Đông Tây.”
Tổ Cp một người một mèo, khóe môi Tô Tỉnh bất động thanh sắc nâng lên, nhưng anh còn đang nghẹn một cục tức, Giải Tích dẫn anh đi lòng vòng trong tiểu khu, cố ý làm mất thời gian của anh, còn khiến cho người khác hiểu lầm mối quan hệ của bọn họ, bây giờ còn quá đáng hơn, giữ cửa rồi khóa trái lại, Tô Tỉnh vẫn còn xụ mặt.
Nhưng Giải Tích bắt được động tác cong môi của anh rồi.
Cho nên trực tiếp làm lơ khuôn mặt lạnh lùng của Tô Tỉnh, muốn đẩy anh ngồi xuống ghế sô pha.
Bàn tay vô cùng mềm mại của cô gái nhỏ cứ dán lên eo Tô Tỉnh như vậy, Tô Tỉnh như chạm phải điện, bay nhanh rời khỏi tay Giải Tích. Lại không cẩn thận dẫm một chân lên chân Đông Đông được Giải Tích thả trên mặt đất, Đông Đông phát ra một tiếng thét chói tai, vô cùng thê thảm rồi nhanh chóng chạy đi.
Tô Tỉnh có hơi không biết phải làm sao, không phải anh cố ý, anh quay đầu lại nhìn Giải Tích, phát hiện ra Giải Tích đang vô tâm vô phổi ngồi ở kia cười, đây là phản ứng của người bị người khác không cẩn thận dẫm lên mèo của mình sao? Cách đó không lâu cô vẫn còn đang ôm con mèo rồi cười.
Anh nhíu mày.
Giải Tích chẳng hề để bụng nói: “Anh tới sô pha ngồi đi.”
Tô Tỉnh gật đầu, đi tới ghế sô pha cùng cô.
“Chị Tô nói với em rằng ước mơ ngày trước của anh là trở thành một bác sĩ, nhưng tại sao sau đó anh lại trở thành pháp y thế?”
“Chị của tôi còn kể với cô về ước mơ ngày trước của tôi à?”
Giải Tích: “Em muốn ở thân thiết hơn với anh, tất nhiên là chị ấy sẽ nói cho em nghe về anh rồi.” Đương nhiên là Tô Nghiên chưa bao giờ nói cho cô biết, là Tô Tỉnh tự mình nói với cô.
Cậu bé vô cùng tự hào nói với cô, “Sau này anh cũng muốn trở thành bác sĩ giống như ba anh, sau này em bị thương, nói không chừng phải tới chỗ anh lấy thuốc đấy.”
Tô Tỉnh rõ ràng không muốn trả lời câu hỏi này của cô, dăm ba câu lừa dối cho qua.
Giải Tích cũng không giận, có bao nhiêu người có thể hiện thực hoá ước mơ thời thơ ấu của mình chứ?
Cô lại cho Tô Tỉnh xem bức tường vinh quang của mình, ở vị trí chính giữa bức tường là một cái hộp màu đỏ.
Tô Tỉnh chú ý tới Giải Tích nhận được rất nhiều bằng khen ba tốt và giải nhất các cuộc thi khác nhau, có thể thấy được cô là một cô gái rất ưu tú.
* Tam hảo 三好 (3 Tốt: sức khỏe tốt, học tập tốt, lao động tốt). Thân thể hảo, học tập hảo, công tác hảo 身体好、学习好、工作好
Giải Tích nói với Tô Tỉnh: “Đoán xem đâu là phần thưởng quan trọng nhất với em.”
Tô Tỉnh lại không ngốc, hộp màu đỏ có vẻ không hợp với các loại cúp, giấy khen bên cạnh, còn được đặt ở vị trí trung tâm.
Tô Tỉnh nói: “Cái hộp màu đỏ kia?”
Giải Tích lập tức mỉm cười: “Trả lời đúng rồi.”
Cô mở chiếc hộp màu đỏ ra, bên trong là một đồng tiền xu một nhân dân tệ.
Tô Tỉnh:……
Tô Tỉnh rất muốn cười, nhưng mà sau khi suy nghĩ lại, dù sao thì đó cũng là phần thưởng người ta trân trọng nhất, cười nói có vẻ không quá phù hợp.
Anh hỏi: “Đây là ba cô tặng cho cô nhỉ.”
“Không phải.”
“Chắc là một bậc ba chú nào đó.” Tô Tỉnh nghĩ.
Anh liếc nhìn điện thoại, trời cũng đã tối rồi.
Anh không thể lại dây dưa với cô gái này nữa.
“Tôi có việc, đi trước?”
Điều kỳ lạ chính là Giải Tích không hề từ chối, cô ngơ ngác gật đầu, à một tiếng.
Tô Tỉnh vẫn còn đứng ở chỗ đó.
Giải Tích tò mò ngẩng đầu nhìn anh.
“Chìa khóa” Tô Tỉnh nói một câu ngắn gọn.
Lúc này Giải Tích mới nhận ra rằng mình đã nhốt anh lại, cô đi tới mở cửa lớn ra.
Tô Tỉnh bước ra khỏi cửa, muốn nói tiếng tạm biệt với Giải Tích, ai ngờ anh mới vừa quay đầu lại, Giải Tích đã đóng sầm cửa.
“……”
Hộ gia đình trong tiểu khu này thích cái kiểu một câu không hợp là đóng cửa à?
Giải Tích ngồi trên sô pha, Đông Đông chạy tới, nằm trong lòng cô, Giải Tích nhìn hộp tiền xu màu đỏ kia, ngẩn ngơ nghĩ, quả nhiên là anh đã quên, lại đem tiền xu anh đưa nói thành ba cô đưa, anh tương đương với ba cô sao?
Một ngày nào đó cô sẽ khiến cho Tô Tỉnh nhớ ra, cho dù đối với Tô Tỉnh mà nói chuyện này cũng không quan trọng, Giải Tích có hơi bệnh hoạn nghĩ: “Những ký ức quý giá đối với cô không thể chỉ có một mình cô lưu giữ.” Tay cô vuốt ve đầu Đông Đông, Đông Đông hưởng thụ kêu meo meo.
Bà cô Giải Tích gặp ở dưới lầu nhìn thấy bóng lưng Tô Tỉnh đi ra khỏi toà nhà, vui vẻ gọi ông cụ nhà mình.
“Ông già, mau ra xem bạn trai của Tây Tây.”
Ông cụ kỳ quái hỏi: “Bạn trai của Tây Tây?” Ông cụ vói đầu nhìn qua.
“Đúng vậy, Tây Tây nói với tôi.”
Ông cụ nhân lúc bạn già đi vào phòng bếp, lặng lẽ gọi điện thoại: “Ông chủ, cô chủ đang yêu đương.”
–
Tô Tỉnh cân nhắc mãi, cuối cùng quyết định ở lại nhà ông nội.
Kết quả là lúc anh dùng chìa khóa mở cánh cửa nhà ông nội ra.
Đi vào, bật đèn.
Nhìn thấy chính là ông nội anh đang giơ một gậy lên.
Tô Tỉnh nghĩ, nếu anh bật đèn muộn một giây thì có lẽ anh sẽ được đồng nghiệp của mình khám nghiệm tử thi.
Ông nội Tô nhìn thấy anh thì bỏ gậy xuống.
“Thằng nhóc này, muộn như vậy rồi cháu còn đến đây làm gì?”
Tô Tỉnh mở điện thoại lên nhìn thoáng qua, mới 6 giờ.
“Hôm nay không phải cháu tới xem ông biểu diễn sao, tiện thể ở cùng ông một lát.”
Anh không nói nữa, đi về phía phòng ngủ đi.
Phía sau văng vẳng tới một câu.
“Tới gặp cô gái nhỏ đúng không?”
Tô Tỉnh kinh ngạc quay đầu lại nhìn ông nội mình.
Ông cụ nhìn thấy anh quay đầu, lại càng thêm chắc chắn.
Ngay sau đó đệm thêm một câu: “Có phải cháu là chó không, lấy ông ra làm vỏ bọc để tới tìm cô gái nhỏ nhà người ta hả?”
Ông lại nhỏ giọng thì thầm nói tiếp: “Tốt xấu gì thì cũng phải ở bên nhau, nhanh nhanh cho ông ôm chắt trai, chị cháu cũng đã kết hôn ba năm rồi, cháu còn chưa có động tĩnh gì, khó khăn lắm mới có một cô gái nhỏ bằng lòng ở bên cháu, tung ta tung tăng chạy tới còn bị đuổi đi.”
Tô Tỉnh cảm thấy bản thân rất cần nói chuyện với ông cụ.
Tô Tỉnh tiện tay kéo một cái ghế qua rồi ngồi xuống, nhìn ông nội Tô hỏi: “Ông nghe ai nói cháu có bạn gái thế ạ.”
“Bà cụ trong tiểu khu của bọn ta đã sớm truyền đi.”
Tô Tỉnh buồn bực xoa xoa chóp mũi, suy nghĩ một vòng nên xưng hô như thế nào về Giải Tích.
“Cô ấy không phải là bạn gái cháu, là đối tượng làm quen do chị cháu giới thiệu.”
“Đừng tưởng lừa được ông nội, có một bà cụ nói lúc ấy cô gái nhỏ dán hẳn trên người cháu. Đối tượng làm quen sớm muộn gì cũng biến thành bạn gái của cháu thôi.”
Thật là, truyền đạt lời nói, càng truyền càng giả.
“Thật sự không phải, cô ấy nói muốn ở bên cháu, cháu từ chối.”
“Cho nên cháu vẫn chưa có bạn gái? Lúc ông bằng tuổi cháu đã sinh ba cháu ra rồi, cháu là cái đồ rác rưởi, ra cửa đừng nói là cháu nội ông.”
Tô Tỉnh:……
Tại sao trọng tâm chú ý của ông cụ lại kỳ lạ như vậy?
Dù sao thì anh cũng đã giải thích rõ ràng rằng anh không yêu đương, anh cũng lười quan tâm nhiều đến vậy.
Tô Tỉnh tắm rửa xong xuôi, vừa lau tóc vừa nghĩ đến Giải Tích, sau khi cô gái nhỏ nhìn thấy đồng tiền xu kia thì có hơi khác thường, anh do dự không biết có nên gửi WeChat cho Giải Tích không.
Nhìn thời gian thì thấy đã khuya, anh đoán có lẽ Giải Tích đã đi ngủ rồi, nghĩ ngày mai lại gửi.
Sáng sớm hôm sau, vừa định gửi thì khung thoại nhảy ra một tin nhắn.
[ hôm nào cũng hỏi: Hôm nay bạn học Tô Tỉnh đã đồng ý để Giải Tích làm bạn gái chưa? ]
Tô Tỉnh:……Chắc không sao đâu.
Anh thậm chí còn nghi ngờ cô gái này có phải cứ căn đúng giờ rồi gửi đi hay không, nếu không phải WeChat vốn không có cái chức năng này.
–
Buổi sáng ngày hôm sau, Tô Tỉnh lại nhận được tin nhắn của Giải Tích nhưng lại không phải là câu hỏi mà cô vẫn thường hỏi.
【 chào buổi sáng. 】
Trả lời một câu chào buổi sáng cũng không có gì, Tô Tỉnh trả lời,
【 chào buổi sáng. 】
Giải Tích ở đầu bên kia điện thoại nhìn thấy tin nhắn thì cong môi mỉm cười.
Ngồi ở mép giường đung đưa chân, Đông Đông đang nằm trong lòng ngực cô.
【 hôm nay gặp nhau ở đâu ạ. 】
【 hôm nay không gặp nhau. 】
Chân Giải Tích khựng lại, sau khi đọc đi đọc lại tin nhắn vài lần, giận dữ mở lịch sử trò chuyện, gửi ảnh chụp màn hình lịch sử trò chuyện tin nhắn anh nói ngày mai gặp cho Tô Tỉnh.
Tô Tỉnh nhìn thoáng qua ảnh chụp màn hình, là mấy lời khách sáo như ngày mai gặp mà tối hôm qua anh gửi cho Giải Tích.
Sau đó cũng trả lời cô bằng một tấm ảnh chụp màn hình.
Ảnh chụp màn hình kia giống với ảnh chụp cô gửi, chỉ là Tô Tỉnh vòng một chỗ, Giải Tích phóng to thì thấy, là thời gian anh gửi câu nói kia.
Điện thoại lại ting ting ting, có một tin nhắn vừa được gửi tới.
【 gửi vào rạng sáng hôm nay, ngày mai gặp. 】
Đây là đang tỉa tót câu chữ ư?
*Tỉa tót câu chữ: 咬文嚼字: Giảo văn tước tự: Thường dùng để châm biếm thói chỉ bám vào câu chữ mà không lĩnh hội thực chất tinh thần
Giải Tích dùng lực đạo như muốn đâm thủng điện thoại gửi tin nhắn
【 Dạ!!!!!!!】
Tô Tỉnh nhướng mày nhìn tin nhắn của Giải Tích, sao hôm nay bà trẻ lại nghe lời như vậy?
Có điều cũng đang đúng ý anh.
Nhưng chân tướng sự thật là bà trẻ không hề nghe lời như vậy.
Cũng không đúng ý anh như thế.
Giải Tích tắt điện thoại, đặt Đông Đông xuống, chạy ngay tới mở máy tính.
Trên máy tính thình lình xuất hiện định vị của Tô Tỉnh.
Lúc Giải Tích đẩy Tô Tỉnh ngồi xuống sô pha đã phóng định vị lên người anh. Giải Tích nhìn định vị, nở một nụ cười.
Cô cũng là lúc đầu óc nóng lên mới dám đặt định vị lên người Tô Tỉnh.
Đôi mắt to tròn của Giải Tích nhìn chằm chằm định vị.
Dù rằng cô biết làm như vậy là không đúng.
Nhưng cô vẫn không thể kiềm chế bản thân chạy đi làm như vậy.
Cô khó khăn lắm mới tìm được Tô Tỉnh.
Không có lúc nào cô không nghĩ tới việc chạy tới quấn lấy anh.
Định vị của Tô Tỉnh dừng ở khách sạn trung tâm thành phố Lâm Giang.
Giải Tích xác định vài lần rồi đứng dậy chạy tới nơi đó.
Lúc đi, suy nghĩ trong lòng càng loạn thất bát tao, có khi nào Tô Tỉnh tới đó để hẹn hò không?
*乱七八糟 (loạn thất bát tao) chỉ sự lộn xộn, lung tung, rối loạn như một mớ hỗn độn. Thành ngữ này có thể được sử dụng để mô tả những thứ hữu hình, như một căn phòng lộn xộn, hoặc những thứ trừu tượng hơn, như một cuộc sống lộn xộn.
Lại quay sang gạt bỏ, làm sao có thể.
Sau đó chờ tới lúc cô tới khách sạn trung tâm, mới phát hiện ra cái bàn Tô Tỉnh ngồi là một cái bàn rất lớn.
Người ngồi chật kín bàn, có một vài người cô đã gặp qua lúc trộm đến xem Tô Tỉnh ở trường học.
Thì ra là Tô Tỉnh là tới tham dự cuộc tụ họp của bạn học cấp ba.
Tô Tỉnh cũng chú ý tới Giải Tích, đứng dậy đi đến bên cạnh cô, hỏi cô sao lại ở đây.
Giải Tích nhún vai, vẻ mặt không đổi nói, “Em đi ngang qua.”
Tô Tỉnh đoán có lẽ là cô tìm Tô Nghiên hỏi, làm sao có thể tình cờ gặp được ở khách sạn?
Anh khẽ nhíu mày, cô gái nhỏ này sao lại cố chấp đến vậy?
Cứ lôi kéo người ta cũng không tốt, tốt hơn hết là khiến cô hoàn toàn hết hy vọng, anh quyết định từ chối thẳng, cũng không rảnh quản tâm chuyện mẹ nuôi vừa giết ba nuôi của Giải Tích, tâm lý có khả năng còn chưa thể tiếp nhận.
“Tại sao cô lại muốn trở thành bạn gái của tôi?”
Giải Tích nghe vậy thì không thể tưởng tượng nổi nhìn anh.
“Anh đồng ý à?”
Tô Tỉnh vốn muốn trả lời thẳng là “Không”, lời nói đến bên miệng nhưng làm sao cũng không thể nói nên lời, dứt khoát không trả lời, chỉ nói, “Cho tôi một lý do.”
Đôi mắt của Giải Tích ngay lấp tức mắt lấp lánh đầy các vì sao, “Bởi vì em thích anh.”
Tô Tỉnh nghe vậy thì gật đầu, giọng nói rất nhẹ, “Lý do không hợp lệ, tôi sẽ không đồng ý, cô vẫn nên nhân lúc còn sớm từ bỏ đi.”
Anh vừa định bảo Giải Tích đi trước.
Một người bạn cùng lớp cấp ba bước tới, xem thử Tô Tỉnh đứng mãi ở chỗ này làm cái gì.
Sau đó liếc mắt thì nhìn thấy Giải Tích.
Không kìm được nói thành lời, “Trước kia tôi đã từng gặp em gái này đấy.”