Nam Bá ngồi chuyện phiếm với Ngũ Nhã Phân, bà vẫn luôn thích đứa trẻ được sinh ra trong gia đình nghèo khổ” này, mới nói được một lát đã bất giác nhắc tới chuyện năm đó.
“Trước đây cháu thật sự rất tốt với Vận Uyển nhà dì” Trong mắt Ngũ Nhã Phân có chút tiếc nuối: “Nhưng, haiz, ai ngờ hai đứa lại không nên duyên chứ. Dì hôn mê suốt hai năm, đến khi tỉnh lại Vận Uyển đã kết hôn với.”
Nam Bá vốn đang thờ ơ lắng nghe, nghe vậy anh ta liền biến sắc: “Kết hôn với ai ạ?”
Lần này tới phiên Ngũ Nhã Phân ngây người: “Cháu
không biết chồng của Vận Uyển là ai sao?”
“Cháu vừa về nước không lâu.” Nam Bá úp mở: “Nên vẫn chưa biết.”
“Ồ, ra là vậy” Ánh mắt Ngũ Nhã Phân tối đi: “Một nhân vật như vậy kết hôn lại không để tất cả mọi người trong thành phố biết, đúng là cậu ta cố tình muốn giấu chuyện kết hôn với Vận Uyển.”
Nam Bá nghe Ngũ Nhã Phân nói hơi khó hiểu, cau mày: “Rốt cuộc chồng của Vận Uyển là ai ạ?”
Ngũ Nhã Phân từng coi Nam Bá là con rể tương lai của mình nên vẫn nghĩ anh ta thật sự quan tâm Ngũ Vận Uyển, bà không hề có ý giấu giếm: “Là Nam Ngự, tổng giám đốc tập đoàn Ngự Diệu gì đó. Haiz, vẫn là người nhà họ Nam, dì lo đến mức ngủ không ngon mà.”
Ngũ Nhã Phân tự lải nhải, hoàn toàn không chú ý Nam Bá ngồi cạnh đã tái mặt khi nghe bà nói.
Nam Ngự?
Chồng của Ngũ Vận Uyển là Nam Ngự?
“Không thể nào!” Nam Bá buột miệng nói, anh ta đứng phắt dậy khỏi ghế: “Dì có nhầm không, sao Ngũ Vận Uyển có thể kết hôn với Nam Ngự?”
Ngũ Nhã Phân không ngờ Nam Bá lại phản ứng dữ dội như vậy, bà giật mình nhưng vẫn đáp: “Phải đó, dì cũng rất sốc khi biết chuyện. Ấy, Nam Bá, cháu đi đâu thế?”
Bây giờ Nam Bá hoàn toàn không có tâm trạng nói chuyện với Ngũ Nhã Phân, anh ta chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, lái xe thẳng về công ty.