“Không cần.”
Nam Ngự ngồi xuống: "Tôi sẽ ăn hết”
Ngũ Vận Uyển không nghĩ vậy, số lượng này dù bốn người ăn cũng không hết, huống chi là hai người họ.
Nhưng sự thật chứng minh cô đã đánh giá thấp sức ăn của Nam Ngự. Hôm nay anh có vẻ rất thèm ăn, thể mà ăn hết tất cả những món cô nấu.
Ngũ Vận Uyển nhìn mà há hốc mồm, cô và Nam Ngự đã ăn chung với nhau nhiều lần thế mà trước giờ không hề phát hiện Nam Ngự là dạ dày vương.
Cuối tuần, Ngũ Vận Uyển lại bận rộn nấu cơm cả ngày cho Nam Ngự, thời gia trôi qua rất nhanh.
Thứ hai, Ngũ Vận Uyển đi làm.
Trước đây Ngũ Vận Uyển rất thích đi làm, nhưng từ khi Nam Bá trở thành tổng biên tập, cô lại thấy đi làm đáng sợ như thú dữ vậy.
Đúng là ghét của nào trời trao của nấy, cô vừa tới phòng làm việc ngồi chưa bao lâu, chủ biển Tưởng Lệ Lệ đã vội vàng bước tới:
“Ngũ Vận Uyển, chiều nay tôi phải đi phỏng vấn, cô chỉnh sửa lại tài liệu này rồi mang tới phòng làm việc của tổng biên tập giúp tôi nhé”
Ngũ Vận Uyển nhận lấy, nhíu mày: “Chủ biên, chiều nay tôi cũng phải chuẩn bị cho buổi phỏng vấn ngày mai, cô nhờ người khác đưa cho tổng biên tập đi”
Tưởng Lệ Lệ còn chưa trả lời thì Khâu Duyệt ngồi cạnh đã nói kháy:
“Chội ôi, cô Ngũ ơi, cô có thể đừng lạt mềm buộc chặt kiểu này được không? Ai mà chẳng biết quan hệ mập mờ của cô với tổng biên tập Nam, cần gì phải giả vời giả vịt như thế?”
Ngũ Vận Uyển không ngờ Khâu Duyệt tự nhiên lại nói như vậy, cô lập tức dừng hình. Nhìn Khâu Duyệt từng cùng khóa với mình, nhíu mày:
“Khâu Duyệt, cô đừng nói bậy”
“Ơ, là tôi nói bậy hay do cô chột dạ nhở?” Khâu Duyệt cười khẩy liếc Ngũ Vận Uyển:
“Ngũ Vận Uyển, đừng tưởng người khác bị mù”
Ngũ Vận Uyển vừa tính cãi lại nhưng khi vô tình lướt qua cả phòng thì phát hiện nhiều người đang núp sau máy tính nhìn lén cô, ánh mắt ấy chứa vẻ nghi ngờ và đôi phần khinh thường.
Ngũ Vận Uyển cảm thấy trái tim đau nhói.
Cô đã quá quen với ánh mắt này. Hai năm trước khi chuyện đó bị lan truyền khắp trường, các bạn học và thầy cô cũng đã từng nhìn cô bằng ánh mắt này.
Ngũ Vận Uyển cắn môi không nói được lời nào, cô ngồi xuống, nhanh chóng chỉnh sửa báo cáo, sau đó tới phòng làm việc của Nam Bả rồi gõ cửa dưới hàng trăm con mắt đang nhìn chằm chằm.
“Vào đi.”
Giọng nói có chút mệt mỏi của Nam Bá vọng ra từ trong phòng, Ngũ Vận Uyển đẩy cửa bước vào.
Nam Bá ngẩng đầu, vừa thấy cô thì hơi mất tập trung nhưng Ngũ Vận Uyển chỉ nhanh nhẹn đặt tài liệu lên bàn: “Tổng biên tập, tài liệu anh cần đây, không có chuyện gì khác thì tôi đi trước.”
Nói xong, cô quay lưng rời đi, nhưng còn chưa tới cửa thì giọng nói lạnh lùng của Nam Bá vang lên.
“Ngũ Vận Uyển, cô đứng lại cho tôi.”
Ngũ Vận Uyển đành dừng bước nhưng không quay đầu, chỉ lạnh giọng hỏi: “Tổng biên tập, xin hỏi anh còn gì phân phó?”
“Thái độ của cô là sao?” Giọng Nam Bá cũng trở nên lạnh lùng hơn, anh ta đứng dậy bước tới trước mặt Ngũ Vận Uyển: “Cô đang trốn tôi à?”
“Phải” Ngũ Vận Uyển trả lời thẳng thừng.
Cô thẳng thừng như thể khiến cơn giận của Nam Bá bùng lên.
Nhưng nhìn gương mặt hơi tái của Ngũ Vận Uyển vì phải chăm mẹ mấy ngày thì giọng điệu của anh ta lại dịu đi: “Ngũ Vận Uyển, mẹ cô sao rồi?”
Tuy anh ta không thích người mẹ làm bồ nhí của Ngũ Vận Uyển cho lắm, nhưng dù sao trước đây khi anh ta và Ngũ Vận Uyển yêu nhau cũng đã gặp Ngũ Nhã Phần vài lần, dù gì cũng là người lớn, quan tâm một chút vẫn hơn.
Ngũ Vận Uyển không ngờ Nam Bá sẽ hỏi điều này, mắt cô ánh lên, nhanh chóng trả lời: “Bà ấy ổn, cảm ơn tổng biên tập đã quan tâm.”