"Chịu trách nhiệm á? Hờ"
Nam Bá cười lạnh, lúc này cũng không thèm che đậy nữa.
"Cô nghĩ rằng mình vẫn có thể giả làm Bạch liên hoa trước mặt chú tôi sao? Tôi nói thẳng cho cô biết, tôi đã đưa những bức ảnh bẩn thỉu đó của cô cho chú tôi xem rồi, lẽ nào cô còn--”
"Đủ rồi!"
Nam Bá chưa kịp nói xong, Nam Ngự đã lên tiếng, mạnh mẽ ngắt lời anh ta.
Nhưng Ngũ Vận Uyển ở bên cạnh lúc này đã tái mặt.
Cái gì?
Nam Ngự đã xem những bức ảnh đó rồi?
Nhìn thấy vẻ mặt của Ngũ Vận Uyển đột nhiên thay đổi, Nam Bá cảm thấy trong lòng thắt lại, nhưng đồng thời cũng cảm thấy vui vẻ!
“Sao hả, Ngũ Vận Uyển, lẽ nào cô còn muốn giả vờ trước mặt chú tôi sao?” Nam Bá cười tàn nhẫn, “Đừng nói là ngay cả chuyện cô đã kết hôn rồi cũng chưa--
“Nam Bá, cậu nói đủ rồi đấy” Nam Ngự lại lên tiếng, lần này giọng nói mang chút cảnh cáo, lúc này Nam Bá mới hơi đổi sắc mặt nhìn Nam Ngự đang ngồi bên cạnh.
Nhưng Nam Ngự lại không nhìn anh ta, chỉ nhìn Ngũ Vận Uyển mặt không còn chút máu bên cạnh.
"Chú, tôi”-” Nam Bá không cam tâm còn muốn nói gì đó, nhưng Nam Ngự đột ngột quay sang nhìn anh ta.
Đó là ánh mắt đáng sợ thế nào chứ.
Giống như một lưỡi dao lạnh lẽo, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng khiến người ta toát mồ hôi hột!
“Nam Báo Nam Ngự chậm rãi nói, gọi cả họ lẫn tên, giọng điệu trầm thấp mang đến cho người ta cảm giác áp bức khó tả, “Cậu đừng được đằng chân lân đằng đầu"
Nam Bá sắc mặt tái nhợt, không muốn thừa nhận trong lòng mình lóe lên sự sợ hãi, "Chú, dù gì thì chúng ta cũng là người một nhà, Ngũ Vận Uyển chỉ là người ngoài ––"
“Nam Bá” Lời nói của Nam Bá lại bị Nam Ngự cắt ngang một lần nữa không thương tiếc, “Cậu đừng có hết lần này đến lần khác chạm vào giới hạn của tôi, cậu nên biết rằng trong nhà họ Nam chúng ta, người nhà vẫn luôn là kẻ địch."
Lời nói của Nam Ngự quá trực tiếp khiến Nam Bá không khỏi ngơ ngác, lại nhìn ánh mắt lạnh như băng của Nam Ngự, Nam Bá mới không khỏi sợ hãi toát mồ hôi lạnh.
Ba nói đúng, mặc dù người chú này của anh ta phải ngồi trên xe lăn nhưng thật sự là một nhân vật khó gần.