“Không, không có gì đâu.” Ngũ Vận Uyển căng thẳng đến mức nói lắp với mọi người, cô vội vàng giấu cái hộp ra sau lưng: “Cũng cùng màu với mọi người thôi, ờm… tôi đau bụng quá, tôi vào nhà vệ sinh đã nhé.”
Nói xong, Ngũ Vận Uyển chạy trối chết vào nhà vệ sinh.
Sau khi ngồi xuống bồn cầu trong nhà vệ sinh, Ngũ Vận Uyển mới cẩn thận mở chiếc hộp quà đã được đóng gói rất đẹp kia ra lần nữa.
Khác với nhóm của Hiểu Mai, bên trong hộp quà của cô không phải là một chiếc khăn hàng hiệu mà là một chùm chìa khóa.
Cô còn chưa kịp bình tĩnh lại thì đã thấy có một tin nhắn đến.
Nam Ngự gửi cho cô địa chỉ nhà anh, đó là khu biệt thự đắt giá nhất thành phố S.
Địa chỉ và chìa khóa nhà.
Ngũ Vận Uyển lập tức hiểu ra là Nam Ngự muốn cô dọn sang nhà anh thật.
Tất nhiên, suy nghĩ của Nam Ngự cũng đúng là thế thật, bây giờ hai người là vợ chồng hợp pháp rồi, ở cùng nhau là chuyện bình thường…
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Ngũ Vận Uyển đã đi về tòa soạn cùng với nhóm Hiểu Mai.
Trong buổi phỏng vấn hôm nay, nhóm Ngũ Vận Uyển đã chụp được mấy tấm ảnh của Nam Ngự, nhưng chưa có sự đồng ý của anh nên tòa soạn cũng không dám đăng lên.
Vậy nên chủ biên lại phải đi hỏi bên Nam Ngự xem bên tòa soạn có thể dùng ảnh của anh không.
Lúc hỏi câu này, chủ biên cũng chỉ định thử vận may mà thôi, dù sao thì tổng giám đốc tập đoàn Ngự Diệu trước giờ vẫn luôn nổi tiếng với hình tượng thần bí, lần này anh nhận phỏng vấn là đã mừng lắm rồi, họ nào dám đòi hỏi chuyện ảnh chụp nữa.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, bên phía Nam Ngự lại rất thoải mái đồng ý với chuyện đó, điều này khiến cho cả tòa soạn nháo nhào lên.
“Trời má! Ảnh của tổng giám đốc tập đoàn Ngự Diệu hả? Xem ra lần này tòa soạn của chúng ta sắp lên hương rồi!”
“Mau, mau cho chúng tôi xem ảnh của tổng giám đốc Ngự Diệu đi nào, rốt cuộc thì có đẹp trai như những gì Hiểu Mai đã nói hay không?”
Trước kia, không có sự đồng ý của Nam Ngự nên nhóm người Ngũ Vận Uyển cũng không dám công bố ảnh chụp trong tòa soạn, bây giờ được phép rồi thì các cô cũng thoải mái mở ảnh ra.
Ngay sau đó, các cô gái ở tòa soạn lại phát điên lên.
“Òa! Đẹp trai quá đi mất! Hiểu Mai, cách miêu tả của em còn không đủ để hình dung ra được một phần mười sự đẹp trai của tổng giám đốc Ngự Diệu đâu!”
“Đúng đấy, nhìn gương mặt điển trai này đi, mấy người trai trẻ, trai già trong ngành giải trí cũng không sánh bằng được anh ấy đâu!”
“Ấy, nhưng mà cái ghế mà sếp Nam ngồi nhìn hơi lạ nhé? Sao nhìn giống như… xe lăn vậy?”
Cuối cùng thì cũng có người để ý rằng Nam Ngự đang ngồi trên xe lăn, thoáng chốc, mọi người đều yên tĩnh lại.
“Đúng đấy.” Hiểu Mai bô bô lên tiếng: “Sếp Nam ngồi trên xe lăn đấy, nhưng thế thì sao nào? Vẻ ngoài thì đẹp trai, lại còn giàu có nữa, dù có ngồi xe lăn thì vẫn là hoàng tử mà thôi!”
Các cô gái khác xung quanh cô ấy cũng nhao nhao đồng ý, nhưng các đồng nghiệp nam thì thầm cảm thấy hơi ghen tị, mấy người đó lên tiếng: “Thôi đi, giàu thì sao, nhìn đẹp trai thì thế nào, các cô không biết là những người đàn ông ngồi trên xe lăn như vậy, có tám mươi phần trăm là đã hỏng luôn khả năng làm chuyện ấy rồi à?”
“Đúng đấy, các cô bảo anh ta mới kết hôn còn gì? Tôi thấy người vợ mới cưới của anh ta chắc phải thờ chồng đến chết rồi.”
“Khụ khụ khụ…”
Ngũ Vận Uyển vốn chỉ ngồi yên lặng bên cạnh, không tham gia vào cuộc trò chuyện này, bỗng bị sặc nước, ho sặc sụa.
Đồng nghiệp ngồi cạnh vội vàng vỗ lưng cho cô: “Chị Vận Uyển, có chuyện gì thế? Xem ra sức hấp dẫn của sếp Nam quá lớn rồi, ngay cả chị Vận Uyển luôn tỉnh táo của chúng ta cũng không kiềm lòng được rồi.”
“Lại chẳng.” Hiểu Mai ngồi cạnh hùa theo: “Mọi người không biết là hôm nay phỏng vấn, chị Vận Uyển đã căng thẳng đến mức nào đâu.”
Ngũ Vận Uyển bị mấy cô gái này trêu như vậy thì cho dở khóc dở cười: “Tôi đâu có mê trai đến mức ấy.”
“Vấn đề không nằm ở việc mê trai hay không.” Hiểu Mai lập tức chống cằm, lộ ra vẻ mặt si mê: “Chủ yếu là sếp Nam này quá hoàn hảo, trừ việc chân bị tàn tật ra thì những mặt khác của anh ấy đều giống hệt nhân vật nam chính trong các tiểu thuyết viết về tổng giám đốc này nọ!”
Hiển nhiên, sức quyến rũ của Nam Ngự đã khiến cho mấy cô gái này không để ý gì đến những lời châm chọc, khiêu khích mà các nam đồng nghiệp vừa nói.
Mấy ngày tiếp theo, cả tòa soạn đều rất bận với việc rộn soạn bài phỏng vấn của Nam Ngự. Tất cả mọi người đều hăng máu, làm việc nhiệt tình như chưa bao giờ được làm việc vậy.
Mãi mới đến cuối tuần, Ngũ Vận Uyển mệt đến mức cả người sắp rã ra từng mảnh rồi, nhưng cô vẫn không hề được nghỉ ngơi, sau khi đến bệnh viện thăm mẹ xong, cô lại vội vàng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chuyển về nhà của Nam Ngự.
Cô sợ nếu mình còn chần chừ nữa thì đối phương sẽ hiểu nhầm rằng mình không chân thành mất.
Biệt thự của Nam Ngự thật sự rất to, được thiết kế theo phong cách cổ kính, trong nhà không có quá nhiều người, chỉ có hai vợ chồng già, tên là chú Vương và thím Trương.
Chú Vương giúp Ngũ Vận Uyển chuyển đồ lên phòng ngủ chính ở tầng hai. Phòng ngủ chính được thiết kế theo kiểu hiện đại, đơn giản. Cô vừa mở tủ quần áo ra đã thấy nửa tủ treo áo sơ mi nam, nửa còn lại được để trống.
Ngũ Vận Uyển lập tức ý thức được rằng cô sẽ ở cùng phòng với Nam Ngự.
Nhưng điều này cũng không có gì là lạ, cô xếp đồ của mình vào phần tủ còn trống.
Sau khi thu xếp xong xuôi rồi thì cũng đã tối, nhưng Nam Ngự còn chưa về nhà.
Ngũ Vận Uyển ăn một bát mì đơn giản mà thím Trương đã nấu, sau đó về phòng tắm rửa.
Tắm xong, đến lúc chuẩn bị lau người thì cô bỗng phát hiện ra là mình quên mang khăn tắm.
Ngũ Vận Uyển có chút đau đầu vì sự chủ quan của mình, sau một lúc bối rối, cô cẩn thận mở cửa nhà tắm ra.
Sau khi thấy Nam Ngự còn chưa về thì Ngũ Vận Uyển cứ thế để cả người ướt sũng, chạy ra phía phòng ngủ chính.
Trong lúc đang lục lọi trong tủ quần áo thì cô bỗng nghe thấy tiếng “két” vang lên phía sau.
Ngũ Vận Uyển hoảng sợ, cô vừa quay đầu lại thì đã thấy Nam Ngự ngồi trên xe lăn, từ từ đi vào phòng.
Mà Nam Ngự cũng sững sờ, anh không ngờ rằng cô vợ mới cưới của mình sẽ chào đón mình về nhà với tạo hình thế này.
Còn Ngũ Vận Uyển thì càng lúc càng hoảng sợ hơn.
Cô chỉ thấy đầu mình rỗng tuếch, đến khi phản ứng lại thì cô chỉ có thể hét toáng lên, sau đó chạy nhanh vào nhà tắm.
Nhưng cô không nghĩ đến việc sàn nhà tắm đã bị ướt sũng rồi, cô vừa chạy thì đã bị trượt chân, cả người lảo đảo, ngã thẳng về phía trước.
“Cẩn thận!”
Lúc này vẻ mặt của Nam Ngự mới hơi thay đổi, anh nhanh chóng lăn xe về phía trước, sau đó đỡ được Ngũ Vận Uyển, cả người cô cứ thế ngã sấp vào đùi anh.
Một cơ thể mềm mại ướt át rơi vào lòng mình, Nam Ngự cũng hơi ngẩn ra.