Ngũ Vận Uyển tưởng Mặc Nhạm sẽ kể vài chuyện cũ về Mặc Chiêu Huyên nhưng anh ta không nói gì.
Mặc Nham hình như càng có hứng thú muốn biết về Ngũ Vận Uyển hơn, anh ta hỏi: "Lúc dì Phân làm người giúp việc ở nhà chúng tôi, cô đã ở đâu? Sao tôi chưa từng gặp cô lần nào?"
"Lúc đó tôi sống ở trong biệt thự nhà họ Lâm" Ngũ Vận Uyển giải thích, "Mẹ tôi nói gia đình anh không thích người ngoài vào ở nên không có cách nào, đành đưa tôi đến biệt thự nhà họ Lâm."
"Xin lỗi"
"Vì sao?"
Mặc Nham nói với cô rất chân thành: "Nếu không phải tại chúng tôi, có lẽ cô đã không cần phải sống trong biệt thự nhà họ Lâm. Tôi có hỏi thăm đại khái về nhà họ Lâm, chắc bọn họ đối xử với cô không tốt lắm"
"Lúc đó anh chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, thôi quên đi, mọi chuyện đều đã qua rồi." Ngũ Vận Uyển đã bắt đầu bỏ xuống chuyện cũ, "Dù sao Nam Ngự đã giúp tôi trừng trị mẹ kế tôi vì những gì bọn họ đã làm, cho nên tôi không còn. hận bọn họ nữa"
Cô không nhắc tới Nam Ngự còn tốt, vừa nhắc tới anh thì Mặc Nham lập tức nổi nóng.
Anh ta nói với giọng điệu cứng rắn: "Ai biết được Nam Ngự làm như vậy là vì cô hay vì chuyện gì khác chứ? Cô đừng ngây thơ mà nghĩ anh ta hoàn mỹ như vậy. Anh ta chỉ là một kẻ đạo đức giả thôi!"
Ngũ Vận Uyển không thích bất kỳ ai nói xấu Nam Ngự trước mặt cô, cho dù là một câu cũng không được.
Cô nhíu mày, "Mặc Nham, anh đừng quá kích động khi nghe nhắc tới Nam Ngự như vậy được không? Anh thật sự biết rõ về mọi chuyện năm đó sao? Có lẽ nó không giống như anh tưởng đâu"
"Lần nào cô cũng che chở cho Nam Ngự, cô đúng là ngốc!" Mặc Nham cũng nói mà không hề nể nang gì, "Từ trước đến nay tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào cố chấp như cô, ngu ngốc! Quá ngu ngốc!"
Ngũ Vận Uyển cảm thấy bọn họ còn nói chuyện nữa sẽ chỉ tổn thương lẫn nhau, thật sự chẳng có ý nghĩa gì cả.