Hai người cùng đi tới bên bàn ăn. Ngũ Vận Uyển muốn
chia sẻ tin vui này với Nam Ngự nên đã bảo người giúp việc về trước, bây giờ trong nhà chỉ có hai người bọn họ.
Nam Ngự nhìn cả một bàn đầy thức ăn thì khẽ nhíu mày, "Đây là em nấu à?"
"Đúng vậy."
"Bây giờ em đã có thai rồi, đừng làm việc này nữa." Nam Ngự nắm tay Ngũ Vận Uyển nhíu mày nói, "Em phải cố gắng nghỉ ngơi đi."
Ngũ Vận Uyển không biết nên khóc hay cười, cảm thấy anh có phần chuyện bé xé ra to.
Hai người ăn cơm xong, Ngũ Vận Uyển vừa đứng lên chuẩn bị rửa bát, không ngờ anh đã nắm chặt tay cô, "Em để đấy cho anh, cứ nghỉ ngơi đi."
Anh nói xong không ngờ từ trên xe lăn đứng lên, cầm bát đũa đi rửa.
Ngũ Vận Uyển trợn tròn mắt.
Phản ứng này của Nam Ngự cũng hơi lố quá rồi thì phải?
Cô định nói mình có thể rửa bát nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nam Ngự lại không nói được nữa, chỉ có thể nghe tiếng anh rửa bát loảng xoảng trong bếp.
Sau khi rửa bát xong, Ngũ Vận Uyển chuẩn bị lên tầng nghỉ ngơi nhưng không ngờ Nam Ngự cản cố lại, bế cô đi lên trên tầng, "Em cẩn thận, để anh bể em lên."
Bây giờ Ngũ Vận Uyển thật sự dở khóc dở cười.
"Nam Ngự, em chỉ có thai chứ không phải mắc bệnh nặng, không cần khoa trương như vậy."