Nam Tiêu nhìn bóng lưng Ngũ Vận Uyển với vẻ khó lường, cuối cùng cười lạnh: "Không ngờ con nhóc này khó trị như vậy, ý chí kiên quyết thế này rất khác với Mặc Chiêu Huyên hồi đó..."
Nam Ngự ở trong phòng một mình đợi Ngũ Vận Uyển,
suy nghĩ rất nhiều.
Nghĩ đến vẻ mặt không vui của Ngũ Vận Uyển hôm nay, anh biết cô rất tức giận.
Quả thật cả đêm anh không về, cô tức giận cũng đúng thôi nhỉ?
Chỉ tiếc anh ăn nói vụng về, không biết làm thế nào để dỗ một cô gái đang tức giận vui lên.
Sau một lúc suy nghĩ, anh gọi cho Quý Tương Như.
Quý Tương Như đang đắm mình trong nữ sắc, trái ôm phải ấp, nhận cuộc gọi rồi nói với Nam Ngự: "Đã muộn như vậy rồi, cậu không ôm Ngũ Vận Uyển của cậu mà tìm tôi làm gì vậy."
“Tôi có chuyện muốn cậu chỉ bảo."
Sau khi nghe những lời Nam Ngự nói, Quý Tương Như bị sặc, phun rượu ra rồi ho sặc sụa.
Nam Ngự ghét bỏ mà để điện thoại cách xa tại mình, như thể rượu của Quý Tương Như đã phun lên mặt anh vậy.
Quý Tương Như cười đến đau sốc hông, nói: "Úi chà!!! Này sếp Nam, Nam Ngự, cậu đừng làm tôi sợ. Từ bao giờ cậu lại chủ động xin tôi chỉ bảo vậy? Ha ha ha ha ha, cậu lên cơn gì thế, tôi cười sắp chết rồi.”
Nếu không phải Quý Tương Như không ở trước mặt anh, Nam Ngự thật sự muốn đánh cậu ta một trận tơi bời.
“Quý Tương Như, cậu đủ rồi đấy."
“Được rồi được rồi, tôi cũng cười đủ rồi” Quý Tương Như điều hoà lại hơi thở: “Nói đi, có chuyện gì?
“Quý Tương Như, tôi đã tìm thấy cô bé đã cứu mạng tôi năm đó. Hóa ra lại là em gái của Ngũ Vận Uyển"
“Lâm Tiểu Như ư?" Quý Tương Như cũng không tin: “Chính là Lâm Tiểu Như, người đã ra tay độc ác với Ngũ Vận Uyển sao. Bây giờ cô ta nổi tiếng trên mạng lắm đấy."
“Đúng vậy, lúc đầu tôi cũng không ngờ tới.
Quý Tương Như cảm thấy giọng điệu của Nam Ngự không được bình thường bèn hỏi: "Tìm được cô bé đó rồi mà sao vẫn không vui thế. Cô ta uy hiếp cậu lấy thân báo đáp hả?”