Tất cả mọi kế hoạch của cô ta đều thất bại cả rồi. Ngũ Vận Uyển không những vẫn có thể lành lặn đứng ở đây, hưởng thụ mọi sự cưng chiều của Nam Ngự mà còn vạch trần chân tướng chuyện cô ta hãm hại Ngũ Vận Uyển vào hai năm trước.
Hai tay cô ta đang bị trói sau lưng giống như một con cừu chờ bị đem lên bàn mổ, liên tục làm trò cười cho thiên hạ, cô ta quỳ xuống đất cầu xin. Vào giờ phút này, Lâm Tiểu Như chỉ thấy thà chết còn hơn.
Không biết từ lúc nào mà cánh tay của Lâm Tiểu Như lại xuất hiện một vết xước cực sâu, vết thương còn đang chảy máu, nhuộm đỏ cả ống tay áo.
Cô ta biết mình không giấu được nữa, bèn gào lên: “Tại sao ư? Ngũ Vận Uyển, cô nói xem vì sao? Ha ha ha... là bởi vì cô đã cướp đi người mà tôi yêu nhất! Cô đã cướp đi Nam Bá! Tôi thấy hai người thân mật như vậy thì rất đố kỵ, tối rất hận, tôi muốn hai người chia tay! Nam Bả là của tôi, chỉ có người có thân phận như tôi mới xứng với anh ấy! Cô, Ngũ Vận Uyển cô chỉ là một đứa con hoang, cô dựa vào đầu, cô dựa vào đầu chứ!”
Cô ta vừa dứt lời, cả Ngữ Vận Uyển và Nam Bá đều bị sốc. Khi đó Lâm Tiểu Như đã quen biết Nam Bá rồi sao? Hóa ra từ hai năm trước, cô ta đã khao khát có được Nam Bá rồi ư?
Ngũ Vận Uyển không hiểu, “Cô nói Nam Bá ư? Làm sao có thể? Sao cô lại quen anh ta?”