Ngũ Vận Uyển cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của sự việc, sắc mặt cô tái nhợt.
Tin đồn nhảm hơn hai năm khó khăn lắm mới dần lắng xuống, bây giờ lại bị công khai, còn nói cứ như thật, sau này có phải nhìn mọi người thế nào?
Hơn nữa nếu cô vẫn độc thân thì không sao, nhưng bây giờ cô còn có Nam Ngự, vợ có tin đồn thể này mặt mũi anh phải giấu đi đầu...
Ngũ Vận Uyển đứng lặng người ở đó, không nhúc nhích.
Cô cảm thấy mình như bị lột hết quần áo đứng trước đám đông để mọi người bới móc đủ điều, cười nhạo bản thân.
Họ vô duyên vô cứ chỉ trích, chửi rủa, nhạo báng như thể mẹ cô là người thứ ba vô liêm sỉ, còn nói bà là người phụ nữ hám của không biết xấu hổ!
Nhưng đó không phải chân tướng, không phải sự thật!
Ngũ Vận Uyển cô trong sạch, chuyện xảy ra hai năm trước hoàn toàn không phải như vậy!
Không chỉ vậy, mẹ cô cũng trong sạch! Ngũ Nhã Phân mới là người bị hại thực sự. Kẻ nên bị phán xét và mắng chửi là gia đình Lâm Hải Sinh, hung thủ thực sự đứng sau chuyện này!
Ngũ Vận Uyển cảm thấy trước mắt tối đen.
Chị Trịnh quan tâm hỏi: “Ngũ Vận Uyển, em không sao chứ, sắc mặt em không tốt lắm”