Bài phát biểu của Nam Ngự kết thúc như thế, tiếp theo thời gian thuyết minh, của vài nhà quản lý quỹ, Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển cùng đi xuống sân khấu.
Ngồi xuống ghế trung tâm ở hàng đầu tiên, Nam Ngự sờ tay Ngũ Vận Uyển: “Tay em lạnh quá”
“Có thể là em căng thẳng quá” Ngũ Vận Uyển mỉm cười.
Nam Ngự nhìn cô, thấp giọng nói: “Là anh làm em sợ à?”
Ngũ Vận Uyển lắc đầu.
Thay vì nói là sợ, nói cô ngạc nhiên thì đúng hơn.
Mặc dù không quen được quan tâm thế này, nhưng là phụ nữ, có thể được chồng của mình khẳng định vẫn khiến cô thấy vui.
Buổi họp báo công bố quỹ nhanh chóng kết thúc, nhóm Hiểu Mai không gọi Ngũ Vận Uyển.
Lên xe, Nam Bá luôn bày ra vẻ mặt khó coi khiến người của tòa soạn đều thấp tha thấp thỏm.
Chỉ có Hiểu Mai không sợ trời không sợ đất mới nói: “Hôm nay chị Vận Uyển
đúng là chiếm hết spotlight, chị ấy đã giành thể diện cho tòa soạn Trào Lưu chúng ta! Quay về chúng ta nên mở party cho chị ấy, tốt nhất là gọi cả sếp Nam đẹp trai ngời ngời đến nữa”
Tiểu Lý nói: “Lại mê trai. Hiểu Mai, sếp Nam người ta là chồng của Ngũ Vận Uyển đấy, thỏ không ăn cỏ gần hang”
“Anh thì biết cái gì” Hiểu Mai nói: “Tôi còn nhớ lần đầu tôi với chị Vận Uyển đi
phỏng vấn sếp Nam, biểu hiện của sếp Nam lúc đó rất kỳ lạ. Anh ấy đuổi theo chị Vận Uyển hỏi cái gì mà kết hôn chưa, giờ nghĩ lại, thì ra là anh ấy đang trêu chị ấy. Ôi trời ơi, không ngờ tôi lại chứng kiến tất cả những chuyện này!”
“Nói như vậy thì khi phỏng vấn Nam Ngự, chị Vận Uyển đã kết hôn với anh ấy rồi à?” Tiểu Lý hỏi.
Hiểu Mai đồng ý nói, "Chắc là vậy. Hôm đó hình như tay chị Vận Uyển có đeo nhẫn cưới, thì ra là đã kết hôn với sếp Nam rồi à. Ngũ Vận Uyển này thật không có nghĩa khí, không nói cho chúng ta biết sớm, hại chúng ta không biết gì, còn nghi ngờ rằng chồng chị ấy là lao công. Ôi chao, làm gì có người chồng đẹp trai và giỏi giang như vậy làm lao công chứ, rõ ràng là bá đạo tổng tài mà."
Nam Bá ho nặng nề ho khan một tiếng, trong xe trở nên im lặng.
Hiểu Mai cảm thấy hình như Nam Bả không hào hứng và vui mừng như họ, thậm chí còn có vẻ hơi tức giận, cô ấy không hiểu tại sao, nhưng vẫn ngậm miệng lại không dám nói gì nữa.