“Whoa, chị Vận Uyển, em từng thấy chiếc váy này của chị trên tạp chí, nhãn hiệu này thật sự rất đắt, hơn nữa
đây là mẫu đặt may đúng không?”
Ngũ Vận Uyển vội chỉnh lại váy, cô cảm thấy cả người không thoải mái lắm.
Thế này cũng chưa là gì, Hiểu Mai lại phát hiện sợi dây chuyền kim cương tinh tế lấp lánh trên cổ Ngũ Vận Uyển.
Hiểu Mai lấy tay chỉ rồi hỏi: “Chị Vận Uyển, đây là kim cương thật à? Hay là hàng fake thế? Trông giống thật quá đấy”.
Ngũ Vận Uyển căng thẳng, vội nói: “Ừm, giả, giả đấy”
“Giả? Mua trên taobao sao?”
Hiểu Mai hỏi.
Ngũ Vận Uyển vội ậm ờ cho qua, nói: “Ờ, hình như là vậy”
Cách ăn mặc từ đầu đến chân Ngũ Vận Uyển đều lộ ra khí chất không hề tầm thường, họ đều bị cô làm kinh ngạc. Hóa ra khí chất của Ngũ Vận Uyển là thế này, trước đây luôn xem cô là một người đẹp bình thường.
Nam Bá cầm tài liệu đi ra, thấy Ngũ Vận Uyển thì sửng sốt. Hôm nay cô đẹp thật, như thay da đổi thịt.
Đây là lần thứ hai anh ta nhìn thấy Ngũ Vận Uyển ăn vận xinh đẹp như vậy, lần đầu tiên là ở buổi đấu giá từ thiện đợt trước.
Nam Bá đột nhiên nhớ ra, hôm nay là buổi họp báo quỹ mới của tập đoàn Ngự Diệu, cô ăn vận thế này cũng không lạ.
Chỉ là Nam Bá rất tò mò, tại sao Ngũ Vận Uyển lại ăn vận xinh đẹp như vậy? Đây hoàn toàn không phải phong cách thường ngày của cô.
Nam Bá dán mắt nhìn cô, thầm nghĩ, vẻ đẹp của Ngũ Vận Uyển chưa bao giờ chói lòa, nhưng từ khi Nam Ngự
bên cô thì cô lại bắt đầu tỏa sáng, có một ánh sao luôn vây quanh cô.
Ngũ Vận Uyển trẻ trung thanh tú, vô tư ngây thơ thời đại học trong ấn tượng của anh ta dường như bắt đầu ngày càng đi xa, trở nên mơ hồ.