“Ngũ Vận Uyển, sau này có anh ở đây, không ai dám bắt nạt em nữa” Sáp vào lồng ngực ấm áp và rắn chắc của Nam Ngự, Ngũ Vận Uyển nghe thấy giọng nói trầm khàn của anh vang lên trên đỉnh đầu.
“Em mất đi tuổi thơ, anh sẽ bù đắp cho em”
Ngũ Vận Uyển không nhịn được cười: “Em không cần anh bù đắp, bây giờ em đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi”
Nam Ngự không nói nữa, chỉ vuốt mái tóc mềm mượt của cô.
Về đến biệt thự, Ngũ Vận Uyển ăn cơm tắm rửa rồi đi
ngủ.
Sai khi cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm, Ngũ Vận Uyển cảm thấy mình như được tái sinh, cả đêm nay cô ngủ rất ngon.
Ngũ Vận Uyển dậy rất sớm, Nam Ngự vẫn đang bận rộn trong phòng sách.
Dương Tá thu xếp ổn thỏa công việc mà Nam Ngự dặn dò, lúc sắp đi thì Nam Ngự bỗng hỏi anh ấy: “Phải rồi, buổi họp báo chuẩn bị thế nào rồi?”
Dương Tá gật đầu: “Đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Nam Ngự gật đầu: “Ngày mai nhất định phải làm mọi việc hoàn hảo”
Dương Tá đáp lời rồi mới rời khỏi biệt thự.
Ngày hôm sau là ngày công ty tập đoàn Ngự Diệu tổ chức họp báo ra mắt quỹ mới.
Ngũ Vận Uyển và Nam Ngự dậy từ sớm.
Hôm nay Nam Ngự ăn vận trang trọng hơn trước đây, bộ vest được cắt may đơn giản nhưng tao nhã, hợp với khuôn mặt khôi ngô điển trai của anh, tôn lên khí chất quý tộc vốn có của Nam Ngự.
Ngũ Vận Uyển thích đến nỗi cứ dán mắt nhìn anh, cô bất giác mím môi.