Vừa nãy Khương Linh còn vênh váo, khoe khoang cuộc sống giàu sang và người con rể giàu có của bà ta với cô. Vậy mà một giây sau bà ta đã phải đối mặt với khả năng phải ra đường ngủ màn trời chiếu đất rồi. Cuộc sống này đúng là khó lường.
Khương Linh vẫn ngồi đó khóc, mà Lâm Tiểu Như và Lâm Hải Sinh cũng chẳng còn tâm trí nào nữa.
Nam Bá dùng điện thoại để điều tra một lúc, nhưng khi quay lại thì vẻ mặt anh ta hơi nặng nề: “Mọi chuyện có vẻ khá phức tạp, người ở đầu bên kia rất bí ẩn, năng lực của người đó rất mạnh, ngay cả cấp dưới của cháu cũng không làm gì được, điều tra một lúc rồi mà vẫn chưa điều tra ra được đó là ai."
Khương Linh nghe thấy Nam Bá nói vậy thì lại càng khóc to hơn.
Khương Linh đau khổ, cầu xin: “Ai lại muốn làm khó nhà họ Lâm chúng ta đến vậy chứ?”
Lâm Hải Sinh ngồi trên ghế sofa, đưa tay lên ôm ngực. Nam Bá thấy thế thì vội vàng rót cho ông ta một cốc nước ấm, đứng cạnh an ủi.
Ngũ Vận Uyển thấy vẻ mặt cả nhà họ đều u buồn như nhau thì có cảm giác mình đứng đây cũng hơi thừa thãi. Cô muốn lên tiếng an ủi Lâm Hải Sinh. nhưng lại sợ mấy người này nghĩ mình ở lại đây để hóng chuyện, cô đành ngậm miệng, lặng lẽ đi ra khỏi nhà họ Lâm.
Lâm Tiểu Như nhìn liếc về hướng Ngũ Vận Uyển rời đi, bỗng nhớ ra lời cảnh cáo của Nam Ngự đối với mình.
Nam Ngự đã từng nói là nếu như cô ta còn làm hại Ngũ Vận Uyển nữa thì anh sẽ khiến cô ta và cả nhà họ Lâm phải trả giá đắt!
Lâm Tiểu Như cảm thấy tay chân mình lạnh hẳn đi.
Đúng vậy, chắc chắn là thế rồi.
Do Nam Ngự ra tay, nếu không thì ở thành phố S này, làm gì còn ai có thể lực nào đủ mạnh để ra tay nhanh, chuẩn, và ác như vậy chứ?