Người giúp việc đã về, Nam Ngự cũng đứng dậy khỏi xe lăn.
Thật ra, mọi việc trong buổi đấu giá không coi như mệt, ngồi xe lăn mới là mệt mỏi nhất.
Nam Ngự rót một ly rượu vang cho Quý Tương Như.
Quý Tương Như nhận lấy, nói: “Rượu vang, cậu còn dám uống cơ à? Đã uống nhiều lắm rồi, giờ còn nghiện luôn à?"
Anh ấy dán lại gần ngửi quần áo của Nam Ngự, sau đó bịt mũi, nói: “Mùi rượu nồng nặc quá, ha ha, xem ra tửu lượng của anh bạn tối cao đấy.”
Nam Ngự hỏi, giọng sốt ruột: “Đừng lảm nhảm nữa, mau nói đi, những gì cậu nói trong điện thoại là có ý gì? Chuyện khăn lụa có tung tích rồi sao?”
Thoạt nhìn Quý Tương Như rất vui vẻ, anh ấy nói: “Đêm còn dài, cậu gấp làm cái gì chứ. Hầy, cậu nhạt nhẽo quá đáy, cứ lạnh mặt giả ngầu, có một không hả."
Nam Ngư ngồi trên ghế sofa, nói: “Đừng nghịch nữa! Mau nói đến chiếc khăn đó đi, cậu nhớ ra gì thì nói mau, đừng thử sự nhẫn nại của tôi.”
“Được rồi, được rồi” Quý Tương Như giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng: “Cậu phải cảm ơn một người trong dạ tiệc của hội đấu giá từ thiện, chính cô ta đã khiến tôi nhớ ra chuyện chiếc khăn lụa”
“Ai?” Nam Ngự chờ câu trả lời của Quý Tương Như.
Quý Tương Như thấy dáng vẻ nôn nóng của Nam Ngự thì phì cười, nói: “Nhìn cậu sốt ruột chưa kìa, ha ha, tôi buồn cười chết mất thôi.”
Nam Ngự nắm cổ áo của Quý Tương Như lên, toát ra khí thế mãnh liệt: “Cậu chơi tôi phải không! Nói mau, là ai, cô ta là ai!”
“Cậu buông tay ra, buông tay ra! Tôi nói, tôi nói là được chứ gì!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!