Khi đó họ tốt đẹp dường nào.
Nhưng hôm nay mọi thứ đã thay đổi.
Tiếng gào thét của Lâm Tiểu Như cắt ngang suy nghĩ xa xăm của Ngũ Vận Uyển.
Lâm Tiểu Như nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, anh không để ý tới cảm nhận của tôi nhưng còn con chúng
ta thì sao, anh định để nó vừa chào đời đã biến thành
một đứa nghèo rớt mồng tơi chỉ vì sự tùy hứng nhất thời của anh à, tương lai tôi phải nói với con anh rằng ba nó tiêu hết tiền trong nhà để mua một cái bùa bình an rách nát hay sao?"
"Lâm Tiểu Như, cô đừng quá đáng! Chẳng phải tôi không mua được sao? Hơn nữa làm gì khoa trương như cô nói, tài sản của Nam Bà tôi đâu chỉ có mười triệu?"
"Cho nên anh có thể mua cái bùa bình an rách nát kia vì con khốn Ngũ Vận Uyển hả!"
"Lâm Tiểu Như, trong mắt cô nó là một cái bùa bình an tầm thường, nhưng trong mắt một số người nó là món đồ rất quý giá! Cô hiểu không?"
Lâm Tiểu Như tức giận sôi máu, cô ta giận anh ta để ý Ngũ Vận Uyển như vậy, cô ta càng giận lời ngụy biện của anh ta hơn!
"Tôi không hiểu, tôi thật sự không hiểu! Tôi yêu anh như vậy, vì sao anh không yêu tôi?"
Lâm Tiểu Như thực sự giận vẻ lãnh đạm của anh ta,
"Tôi sắp đố kị phát điên rồi! Nam Bá, tôi mới là người anh cần bảo vệ và yêu thương"
Nam Bá dựa vào tường, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Anh ta nói: "Lâm Tiểu Như, sự nhẫn nại của tôi có giới hạn, tôi mệt rồi, chúng ta đừng cãi nhau nữa, cô để tôi yên tĩnh một lát được không?"
Lâm Tiểu Như nói: "Nam Bá, anh là đồ vô lương tâm! Tôi
tốt với anh như vậy, yêu anh như vậy nhưng vì sao anh vẫn không quên được Ngũ Vận Uyển! Vì sao! Vì sao anh lại thích người đã không còn trong sạch như cô ta mà không thể một lòng yêu tôi?"
Cô ta không muốn nói chuyện với anh ta nữa, lòng cô ta đã lạnh lẽo!
Lâm Tiểu Như chạy ra khỏi góc bên cạnh, khóe mắt liếc qua Ngũ Vận Uyến đang ngồi một mình!