"Ngũ Vận Uyển!" Lúc này Nam Bá đã phẫn nộ tột cùng, "Trả lời câu hỏi của tôi!"
Bấy giờ Ngũ Vận Uyển mới có phản ứng.
Cô lạnh lùng ngước mắt, cất giọng bình thản, "Anh thích nghĩ thế nào thì nghĩ."
Dứt lời, cô không biết mình lấy sức lực ở đâu ra, giằng ra khỏi tay Nam Bá rồi quay người bỏ đi.
Trong giây phút quay người, Ngũ Vận Uyển đã nghĩ thông suốt.
Mối tình đầu của cô, người duy nhất cô từng yêu khắc cốt ghi tâm đời này đã hoàn toàn không còn.
Đã không còn từ hai năm trước rồi.
Hai ngày sau, Ngũ Vận Uyển vẫn luôn ép mình vùi đầu vào công việc, bận tối mặt tối mũi, cô không còn tâm trí suy nghĩ những chuyện phiền lòng mà hai chú cháu Nam Ngự và Nam Bá mang đến cho cô.
Nam Ngự không về nhà từ đó đến giờ, cũng không có một tin nhắn hay cuộc gọi nào. Mỗi ngày trở về căn phòng trống trải, chẳng hiểu sao trong lòng Ngủ Vận Uyển lại có cảm giác cô đơn.
Quả nhiên thói quen là một thứ rất đáng sợ. Mới chưa đến một tháng, lẽ nào cô đã quen với cuộc sống có Nam Ngự?
Buổi sáng hôm đó, Ngũ Vận Uyển vừa vào văn phòng đã nhìn thấy mấy đồng
nghiệp nữ túm tụm trước máy tính.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!