Ngũ Vận Uyển không quan tâm ánh mắt khinh bỉ của mọi người.
Bùa bình an là tấm lòng của mẹ cô, chất chứa tình yêu mẹ dành cho cô, cô tuyệt đối không thể để người ta lấy mất!
Cô nắm chặt cánh tay Nam Ngự, nhìn anh với vẻ tội nghiệp: "Làm sao bây giờ? Em... Em tuyệt đối không thể để mất nó, nó là vật mẹ đưa cho em, em tuyệt đối không thể để người ta lấy mất!".
Nam Ngự cũng không biết chuyện này là sao, rốt cuộc là ai đã trao đổi sợi dây chuyền kim cương?
Nhưng cho dù là ai, người đó rõ ràng đang nhằm vào anh và Ngũ Vận Uyển, vậy người đó chỉ có thể là Tả Dao hoặc là Lâm Tiểu Như.
Chắc Tả Dao không to gan như vậy, còn Nam Bá, tuy anh không muốn nói rằng không phải cậu ta, nhưng bởi
vì Ngũ Vận Uyển nên chắc chắn Nam Bá sẽ không làm như vậy.
Nam Ngự vô cùng tức giận! Không ngờ có người dám giở trò sau lưng với Ngũ Vận Uyển.
Ngũ Vận Uyển nhìn thấy Lâm Tiểu Như ngồi ở hàng ghế trước quay lại nở nụ cười đắc ý với cô, cô liền biết ngay chắc chắn là Lâm Tiểu Như giở trò, chắc chắn là cô ta cố ý đổi vật phẩm đấu giá để khiến cô xấu mặt.
Bởi vì chỉ có cô ta mới biết bùa bình an là thứ cô bắt buộc phải mang theo bên người, cũng chỉ có cô ta mới biết bùa bình an quan trọng và có ý nghĩa thế nào với CÔ!
Ngũ Vận Uyển nhìn Lâm Tiểu Như với vẻ căm hận, lần này cô ta quá đáng quá rồi!
Hội trường vang lên tiếng cười nhạo, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Đó là một cái bùa bình an rách nát mà."
"Sao vợ Nam Ngự lại làm vậy nhỉ, không có thành ý làm từ thiện thì đừng đến, có ai ép cô ta đầu, không nỡ quyên đồ tốt mà lại muốn có danh tiếng tốt, đúng là khiến người ta mở mang tầm mắt!"
"Nghe nói cô ta là phóng viên của tòa soạn, không có gia thế hậu thuẫn gì cả, e là chưa trải mấy sự đời nên tưởng quyên đại thứ gì cũng được."
"Thế mà cũng tới buổi đấu giá, ha ha, đúng là buồn cười
chết mất."
"Buổi đấu giá hôm nay đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt"