Vào lúc này, giọng nói, gương mặt và nụ cười của Chiêu Huyên không ngừng xuất hiện trong đầu Nam Ngự.
Cô ta mỉm cười với anh, khẽ thì thầm: “Nam Ngự, Nam Ngự, cây bút của em, em thích cây bút này, cây bút mà anh tặng...”
.
Màn đấu thầu đã bắt đầu trở nên sôi nổi, ai cũng không muốn nhường ai.
“Một triệu!” Nam Ngự đột nhiên giơ bảng đấu giá lên.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc cảm thán, đây là giá thầu cao nhất tại thời điểm hiện tại!
Nhiều người đã ngừng đấu thầu, bọn họ đã bỏ cuộc. Mức giá cao ba trăm nghìn tệ đã vượt xa giá trị thực của món đồ.
Cuối cùng Nam Ngự vẫn tham gia đấu giá, anh muốn mua cây bút này vì đó là đồ vật của Mặc Chiêu Huyên. Quả nhiên anh khó có thể quên được người năm đó.
Ngũ Vận Uyển sửng sốt, không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng.
Quả nhiên anh vẫn yêu Mặc Chiêu Huyên hơn. Đúng vậy, nhất định là thế.
Ngũ Vận Uyển nghĩ như vậy.
Chưa kể đến việc Nam Ngự và Mặc Chiêu Huyên đã yêu nhau ở độ tuổi tươi đẹp nhất, hai người là thanh mai trúc mã từ nhỏ, tình cảm như vậy đâu phải thứ mà cô có thể thay thế được. Một người phụ nữ xinh đẹp và ưu tú như Mặc Chiêu Huyên, e rằng cô không thể so sánh được đâu nhỉ?
Chưa kể là cô ta đã chết, đã trở thành bông hồng đỏ trong lòng Nam Ngự.
Ngũ Vận Uyển không biết trong lòng mình có cảm nhận gì.
Lúc này, Mặc Nham cũng giơ bảng đấu giá lên.
“Một triệu một trăm tệ!”
Mọi người lại kinh ngạc cảm thán. Chính Mặc Nham là người bán món đồ này mà còn tranh giành với Nam Ngự? Chuyện gì đang xảy ra thế này? Anh ta hối hận rồi ư. Nghĩ cũng đúng, đây là di vật của em gái ruột anh ta mà!
Nam Ngự nhìn chằm chằm vào cây bút này, anh lại duỗi tay giơ tấm bảng lên.
“Một triệu hai trăm tệ!”
Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán với nhau.
Những người có mặt ở đây đều là một số người trong tầng lớp thượng lưu, vậy nên rất nhiều người đều biết về chuyện trước đây của Nam Ngự và Mặc Chiêu Huyên. Dù sao thì vụ bắt cóc và phóng hỏa năm đó cũng là một tin tức gây xôn xao rất lớn. Một vài người trong số họ cũng là người quen lâu năm của nhà họ Mặc và nhà họ Nam, cho nên những gì họ biết cũng nhiều hơn một chút.
Nếu không phải là Nam Ngự trốn thoát khỏi trận hỏa hoạn năm đó, thì e rằng cả anh và Mặc Chiêu Huyên đều bị chôn vùi trong biển lửa.