Nam Bá nhìn qua cửa sổ phòng làm việc của mình, thầy sắc mặt Ngũ Vận Uyển mấy ngày nay vẫn luôn không tốt, người cô cũng ủ rũ, không có tinh
thần, nhưng anh ta không dám hỏi.
Hơn nữa lần trước vì chuyện anh ta cưỡng hôn cô nên anh ta luôn tránh mặt cô, sợ cô tức giận hoặc xấu hổ.
Anh ta chỉ thầm thấy lo lắng trong lòng.
Phòng làm việc rất náo nhiệt, dường như mọi người đang ăn mừng chuyện gì đó.
Hiểu Mai chạy lên, ôm Ngũ Vận Uyển thật chặt.
Cô ấy vui mừng cười híp mắt, nói với Ngũ Vận Uyển: “Chị Vận Uyển, chị biết không? Bài báo chúng ta chụp sếp Nam và Tả Dao lần trước không chỉ khiến số tạp chí đó bán chạy mà còn đạt doanh số bán hàng cao nhất tháng đó! Chị Vận Uyển, chúng ta thắng rồi!”.
Mọi người đều vỗ tay chúc mừng nhóm Ngũ Vận Uyển, bày tỏ mong muốn được học hỏi từ họ.
Lúc này chủ biên Tưởng Lệ Lệ bước tới bảo: “Tôi thông báo cho mọi người thêm một tin vui nữa! Vì chúng ta đạt thành tích xuất sắc nên công ty quyết định khen thưởng! Sắp đến du lịch hàng năm rồi, lần này mọi người có thể đưa người nhà đi cùng!”
Woa! Quá tuyệt! Thật may mắn! Chủ biên muôn năm! Mọi người hò reo hoan hô.
Ngũ Vận Uyển cũng được ảnh hưởng bởi bầu không khí vui vẻ này, cuối cùng nụ cười khẽ cũng xuất hiện trên khuôn mặt cô.
Hiểu Mai nói với chị Trịnh: “Chị Trịnh, không cần hỏi cũng biết chắc chắn chị sẽ đưa chồng đi. Em thì thảm rồi, không biết nên đưa người bạn trai nào theo, em sợ người còn lại biết sẽ ghen. Chủ biên, em có thể đưa cả hai người cùng đi không? Ha ha.”
Chủ biên Tưởng Lệ Lệ bị Hiểu Mai chọc cười: “Con bé điên này!”