Oành!
Nghe thấy vậy, Ngũ Vận Uyển bỗng chốc không còn tâm trí để ý hai chân của Nam Ngự, cô hoảng sợ hét lên: "Anh định làm gì!"
Xoet!
Nhưng cô còn chưa nói xong, chiếc váy dài màu đỏ rượu trên người cô đã bị xé toang trong chớp mắt!
Trong chốc lát, Nam Ngự đè người xuống, dáng người cường tráng dán chặt vào Ngũ Vận Uyển, mùi hương của người đàn ông trưởng thành bao trùm lấy cô.
"Nam Ngự, anh."
Ngũ Vận Uyển hoảng sợ định hét lên nhưng những lời tiếp theo đã bị bờ môi mỏng của Nam Ngự bịt kín.
Nụ hôn triền miên xen lẫn chiếm hữu và trừng phạt khiến Ngũ Vận Uyển không có chỗ nào để trốn, dần dần đắm chìm.
Không!
Đừng mà!
Cảm giác này khiến cô bất giác nghĩ đến chuyện hai năm trước, cô sợ hãi đến nỗi cả người run rẩy, nước mắt lăn dài trên má.
Dường như Nam Ngự cũng để ý đến người phụ nữ đang run rẩy bên dưới, anh ngẩng đầu, khi nhìn thấy những giọt nước mắt của cô, cơ thể anh bỗng cứng đờ.
Anh dừng động tác xâm lược, chống hai tay bên người Ngũ Vận Uyển, cúi đầu nói bằng giọng trầm thấp, "Ngũ Vận Uyển, em sợ tôi?"
Ngũ Vận Uyển đưa hai tay ôm lấy bả vai mịn màng của mình, run lẩy bẩy, không nói một câu nào.
Khoảnh khắc đó, Nam Ngự cảm thấy như bị giội một gáo nước lạnh, cơn nóng rực cũng biến mất.
Anh bỗng buông người phụ nữ đang run rẩy bên dưới ra, nhìn khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt ngân ngấn nước của cô, anh đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi xót xa.
Đáng chết.
Anh vừa làm cái gì thế này.