Anh ta đạp xe chở cô đến trường rồi về, cùng nhau ăn ở căng tin, cùng nhau xem phim, cùng nhau làm công việc tình nguyện, giống như những cặp song sinh liền thân đã định sẵn sẽ ở bên nhau, không bao giờ tách rời.
Nụ cười của cả hai đã đóng băng trong khoảnh khắc hai năm trước, sau đó tan vỡ. Sự thờ ơ và quyết đoán của Nam Bá lúc ấy đã trở thành vết sẹo trong tim Ngũ Vận Uyển, không thể lành lại được nữa.
Ngũ Vận Uyển nói với anh ta: “Nam Bá, chúng ta đều đã trưởng thành, quá khứ đã qua rồi, không thể bắt đầu lại
từ đầu nữa.”
“Không, Vận Uyển, đừng mà, đừng tuyệt tình như vậy.” Nam Bá từng bước lại gần cô: “Cho anh một cơ hội, cho anh một cơ hội nữa, anh sẽ yêu em tử tế, anh sẽ bảo vệ em thật tốt, thứ Nam Ngự không cho em được, anh có thể cho em!”
Ngũ Vận Uyển lùi lại rồi bị ép vào tường, cô có chút sợ hãi: “Nam Bá, anh đừng lại đây, anh say rồi, tôi không trách anh, anh đừng tới gần nữa. Tôi, tôi đã yêu Nam Ngự. Xin lỗi anh, Nam Bá!”
Cô yêu người khác rồi!
Chính miệng cô nói với anh ta, cô yêu Nam Ngự!
Trái tim Nam Bá hoàn toàn vỡ vụn, cô không chấp nhận lời cầu xin của anh ta.
Không biết do men rượu hay là Nam Bá không phục, anh ta thấy Ngũ Vận Uyển né tránh mình thì càng mạnh mẽ hơn, bước tới kéo cô vào lòng!
Lực đè lên của anh ta rất lớn, cơ thể anh ta áp sát người cô khiến cô không thể cử động!
“Nam Bá, dừng lại đi, Nam.” Còn chưa nói xong, miệng Ngũ Vận Uyển đã bị Nam Bá bịt kín!
Anh ta mạnh mẽ hôn cô! Mỗi cô, mặt cô đều bị anh ta hôn rất mạnh! Mặc cho Ngũ Vận Uyển van xin hay giấy giụa, anh ta vẫn không thể ngừng hôn cô, cứ vậy tiếp tục hôn cô!