“Hoả hoạn”
Nam Ngự nhìn Ngũ Vận Uyển, tiếp tục thấp giọng nói: “Đã cướp đi người con gái tôi thích một lần, tôi không muốn bị cướp đi lần thứ hai”
Ngũ Vận Uyển cảm thấy đầu mình như có tiếng nổ, cô chết lặng, nhìn Nam Ngự với vẻ khó tin.
Người con gái anh thích?
Lần thứ hai?
Ý Nam Ngự là gì?
Thật ra ý trong lời nói của Nam Ngự rất đơn giản, nhưng Ngũ Vận Uyển cảm thấy mọi chuyện quá ảo diệu, cô không dám suy nghĩ kỹ, càng không dám bảo anh xác nhận.
Vì vậy cô chỉ ngơ ngác nhìn anh, hai mắt tròn xoe, miệng hé mở, giống như chú cá vàng nhỏ bị cạn nước.
Dáng vẻ này của Ngũ Vận Uyển thật sự rất ngốc nghếch, chọc cười Nam Ngự khiến anh bật cười thành tiếng.
Lúc này Ngũ Vận Uyển mới nhận ra điều gì đó, cô nhanh chóng ngậm miệng lại, muốn đứng dậy.
Nhưng không ngờ cô vừa đứng lên, Nam Ngự đã đột nhiên nắm lấy tay cô, kéo mạnh cô vào lòng.
Ngũ Vận Uyển ngồi trên đùi anh, còn chưa kịp kêu lên đã bị Nam Ngự nắm lấy cằm, môi anh phủ lên môi cô, nuốt hết toàn bộ tiếng kêu của cô.
Khác với nụ hôn phớt khi nãy, nụ hôn lần này mang theo sự bá đạo và chiếm hữu.
Anh nhanh chóng tách môi Ngũ Vận Uyển ra, tấn công liên tục, tay cũng ôm cô chặt hơn như muốn hoà cô vào trong máu mình.
Hôn một lúc lâu anh mới lưu luyến buông cô ra, nhìn cô gái nhỏ mặt đỏ bừng như quả táo trong lòng, tim anh anh mềm nhũn, anh nói nhỏ bên tai cô: “Ngũ Vận Uyển, cảm ơn em đã tin tôi”
Cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời vốn ảm đạm, không có ánh sáng của tôi.
Ngũ Vận Uyển ở nhà nghỉ ngơi dưỡng bệnh hơn nửa tháng, cuối cùng cô thực sự cảm thấy xấu hổ đành mè nheo yêu cầu được đến toà soạn làm việc.
Dù sao gần đây có thực sự đã xin nghỉ phép quá nhiều, cô sợ sẽ bị đuổi.
Khi đến toà soạn, mọi người đều nồng nhiệt chào đón cô, hiển nhiên hầu hết mọi người đều biết tin đồn trước đó của cô đa phần là hiểu lầm, vậy nên thái độ của mọi người với cô có chút nhiệt tình không bình thường.