Ngũ Vận Uyển sửng sốt.
Sao tình tiết chuyện này giống với tình huống vụ hoả hoạn lúc trước của cô thế?
Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, vì cô biết bây giờ Nam Ngự mới kể đến vấn đề mấu chốt, cho nên cô chỉ vểnh tại lên lắng nghe thật kỹ.
Năm đó sau khi tỉnh lại, Nam Ngự đã trốn thoát thế nào? Anh có bỏ người bạn gái Chiêu Huyên ở lại không quan tâm không?
Nam Ngự nhìn bia mộ trước mặt, chậm rãi nói tiếp.
“Sau khi tỉnh lại tôi phát hiện sợi dây thừng trên tay đã được cải, không chỉ vậy Chiêu Huyên ở bên cạnh cũng đã biến mất.”
Ngũ Vận Uyển lập tức ngây người.
Lúc trước cô còn nghĩ hai người Nam Ngự bị trói thì sao anh thảo được dây, nhưng không ngờ anh lại nói sợi dây đã tự cởi sẵn?
Mà tại sao Chiêu Huyên lại mất tích?
Ngũ Vận Uyển hoàn toàn không ngờ lại là đáp án này, cô không kìm được hỏi: “Anh chắc chứ?”
Lúc này Nam Ngự liếc mắt nhìn cô: “Em cũng không tin tôi?”
“Tôi không có ý không tin anh” Ngũ Vận Uyển vội giải thích, chỉ là mọi chuyện thật sự quá kỳ lạ, hơn nữa cô chú ý thấy Nam Ngự dùng từ “cũng”, do dự một lát cô hỏi: “Vậy nên người khác cũng không muốn tin?”
“Đúng thế” Nam Ngự từ từ cụp mắt: “Sau khi tôi rời khỏi hiện trường vụ cháy, nói những chuyện mình đã gặp phải, mọi người đều không tin. Cảnh sát bảo tôi nói dối, nhưng dù tôi có nói dối không thì tôi cũng đâu phạm tội gì, vậy nên cuối cùng họ chỉ đành không truy cứu nữa”
Ngũ Vận Uyển sững sờ.
Cô thật sự không ngờ, “chân tướng” mà cô luôn muốn hỏi nhưng không dám hỏi lại là thế này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!