Ngũ Vận Uyển chỉ cảm thấy trái tim mình như được gieo hạt giống gì đó, nó đang không ngừng muốn nảy mầm trồi lên mặt đất, có vài điều hơi rõ ràng nhưng cô lại không dám đối mặt.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì đột nhiên Nam Ngự ý thức được gì đó, nắm lấy cằm cô, nhíu mày cúi đầu nhìn cô:
”Ngũ Vận Uyển, mắt em sao thế?”
Vừa rồi vì tức quá nên anh không để ý, mắt Ngũ Vận Uyển đỏ ngầu, lúc này anh mới phát hiện, không chỉ vậy mà thậm chí mắt cô còn hơi lờ mờ.
Anh bỗng hoảng sợ, vội ôm Ngũ Vận Uyển đến nằm lên giường, khua tay trước mắt cô.
Ngay sau đó Ngũ Vận Uyển cau mày:
“Anh đừng làm như tôi mù, tôi nhìn thấy được, chỉ nhìn không rõ thôi.”
“Không rõ?” Giọng Nam Ngự hơi thấp:
“Chết tiệt, sao em không tìm bác sĩ?”
Nói xong, anh hoàn toàn phớt lờ phản ứng của Ngũ Vận Uyển, dứt khoát ấn chuông gọi bác sĩ.
Ngũ Vận Uyển cảm thấy hôm nay Nam Ngự như rất dễ bị kích động, khác hoàn toàn với thường ngày, cô rụt cổ lại:
“Vì lúc đầu thấy không quan trọng lắm, nhưng giờ hơi đau”
Vẻ lo lắng trên mặt Nam Ngư ngày càng rõ, thậm chí anh quên tiếp tục truy cứu chuyện vừa rồi, chỉ đặt bàn tay to lên mí mắt của Ngũ Vận Uyển, bắt cô nhắm mắt:
“Đừng nhìn nữa, đợi bác sĩ tới.”
Ngũ Vận Uyển ngoan ngoãn nằm trên giường, không cựa quậy, chỉ cảm thấy Nam Ngự không giận là tốt rồi.
Bác sĩ nhanh chóng chạy đến, sau khi kiểm tra cho Ngũ Vận Uyển xong, bảo là chỉ có khói vào trong mắt, nhỏ thuốc nhỏ mắt là được, nhưng cũng vì trong đám cháy mắt bị thiếu nước nên tốt nhất là mấy ngày tới hạn chế dùng mắt.
Theo Ngũ Vận Uyển hiểu thì cố gắng hạn chế dùng mắt là đừng đọc sách xem phim gì đó, nhưng người đàn ông phô trương Nam Ngự lại dứt khoát bảo bác sĩ chuẩn bị một cái bịt mắt cho cô.
“Thế này làm quá rồi.”
Ngũ Vận Uyển không khỏi phản kháng:
“Cũng đều phải tôi thật sự bị bệnh gì nghiêm trọng, không nhìn rõ thế này tôi hoàn toàn không thể sinh hoạt bình thường được.”
“Em không cần phải sinh hoạt bình thường” Vẻ độc đoán của Nam Ngự lúc này còn thẳng thắn hơn ngày thường, không cho phép bàn cãi mà đeo bịt
mắt vào đầu Ngũ Vận Uyển, giọng điệu không được phép ý kiến:
“Tôi chăm sóc em."
“Nhưng anh phải đi làm...”
Ngũ Vận Uyển vẫn bị ép che mắt lại, bóng tối ập đến, cô không có chút cảm giác an toàn nào, muốn gỡ xuống thì Nam Ngự dứt khoát giữ hai tay cô lại.
“Tôi đã thông báo với công ty rồi, mấy ngày tới tôi ở đây làm việc.”
“Cái gì?”
Ngũ Vận Uyển lập tức sửng sốt, thậm chí cô quên cả việc tháo bịt mắt: