"Ừ thì, cậu chủ.."
Thím Trương hơi do dự, nhìn gương mặt nhỏ tái mét của Ngũ Vận Uyển, nhịn không được nói,
"Mặc dù cậu và mợ chủ thân mật là chuyện tốt nhưng dù gì mợ chủ còn đang bị thương mà, có phải cậu nên... Có phải cậu nên nhẹ chút không?"
Thím Trương nói câu này hoàn toàn là vì lòng tốt, chủ yếu là ban nãy Ngũ Vận Uyển kêu quá to, bây giờ sắc mặt không được tốt lắm nên thím Trường thấy đau lòng.
Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển đều ngây người nhưng dù gì cũng là người trưởng thành rồi, thoáng chốc đã hiểu được gì đó từ gương mặt đỏ bừng và đôi mắt mờ ám của thím Trương và chú Vương.
Mặt Ngũ Vận Uyển đỏ rực.
Muốn chết.
Có phải ban nãy Nam Ngự bôi thuốc cho cô, cô la lên nên thím Trương nghe thấy, hiểu lầm rồi?
"Thím Trường, thật ra." Cô da mặt mỏng, vội vàng muốn giải thích rõ ràng với thím Trương nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị Nam Ngự ngắt lời.
"Thím Trường, thím yên tâm đi" Nam Ngự lạnh nhạt nói, "Tôi biết Ngũ Vận Uyển bị thương nên rất để ý, tôi làm là chính"
Trong phút chốc, mắt Ngũ Vận Uyển trợn lên tròn xoe.
Cái gì mà tôi làm là chính'?
Nam Ngự này, nói dối không mặt đỏ thì thôi đi, còn nói dối một cách không biết xấu hổ vậy nữa!
Hiển nhiên chú Vương và thím Trương cũng không ngờ Nam Ngự từ trước đến nay luôn lạnh lùng lại thốt nên một câu trần trụi như vậy. Hai người ngạc nhiên nhưng thoáng chốc đã nhanh chóng gật đầu cười: "Vậy là tốt rồi, cậu chủ ân cần quá"
Ân cần cái đầu anh!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!