Mặt Ngũ Vận Uyển trắng bệch.
Cô không ngờ ông cụ Nam lại biết mình và Lâm Tiểu Như là chị em.
Nhưng cô nghĩ lại cũng thấy đúng, mình lấy Nam Ngự lâu như vậy, ông cụ Nam không thể nào chưa từng điều tra về mình.
Nhưng bất kể thế nào, nếu ông cụ Nam bảo mình gọi ông cụ là ông nội là có ý nhận người cháu dâu này, điều này làm cô ít nhiều thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn gọi: "Ông nội"
Lúc này ông cụ Nam mới thỏa mãn gật đầu, hất cằm ra hiệu, "Cháu ngồi đi."
Ngũ Vận Uyển ngoan ngoãn ngồi xuống, lại nghe ông cụ Nam nghiêm nghị hỏi: "Cháu nghĩ ông tìm cháu tới đây là vì chuyện gì?"
"Dạ, là vì chuyện ảnh chụp trong bữa tiệc ạ" Ngũ Vận Uyển lấy hết can đảm ngẩng đầu. Nếu cô có cơ hội này, đương nhiên cũng muốn giải thích rõ ràng, "Ông nội, thật ra những tấm ảnh này là.."
Nhưng cô không ngờ mình còn chưa bắt đầu giải thích, ông cụ Nam đã giơ tay lên ngắt lời cô.
"Cháu không cần giải thích với ông" Giọng ông cụ Nam có phần mất kiên
nhẫn, "Cháu sẽ không cho rằng cháu lấy Nam Ngự lâu như vậy, ông còn chưa điều tra rõ về chuyện của cháu sao?"
Ông cụ Nam dùng từ rất khéo, một câu "điều tra rõ" đã biểu đạt được ý của mình.
Ông cụ không chỉ điều tra về chuyện hai năm trước mà còn điều tra ra sự thật, biết Ngũ Vận Uyển bị người ta hãm hại.
Lúc này, Ngũ Vận Uyển mới hiểu được vì sao ông cụ Nam nhìn thấy ảnh chụp cũng không quá giật mình, thậm chí còn không trách tội cô.