Lúc này Nam Ngự mới chậm rãi nghiêng đầu qua, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, "Cháu nói không phải là thật, ông sẽ tin sao?"
Dù sao cũng là ông nội của mình, Nam Ngự vẫn tính là kính trọng ông cụ Nam nhưng tuyệt đối sẽ không hạ mình.
Ông cụ Nam tức giận đến mức nếp nhăn cũng muốn bay mất, "Nam Ngự! Cháu sẽ không thật sự cho rằng người phụ nữ không đứng đắn như vậy có thể bước vào cửa lớn nhà họ Nam chúng ta chứ?"
Một câu nói của ông cụ Nam khiến mọi người ở đó đều chấn động.
Ông cụ Nam đã nói rất rõ ràng, chính là không chấp nhận Ngũ Vận Uyển làm cháu dâu của nhà họ Nam.
Ngũ Vận Uyển run rẩy không sao kìm chế được.
Cô không biết vì sao khi nghe thấy ông cụ Nam nói những lời này lại có cảm giác như mình bị đánh mạnh.
Mình kết hôn rõ ràng chỉ vì hộ khẩu ở thành phố S. Bây giờ cô đã có hộ khẩu, cho dù cuộc hôn nhân này kết thúc, cô đáng lẽ không quan tâm mới đúng chứ?
Nhưng chẳng biết tại sao, vừa nghĩ tới sẽ ly hôn với Nam Ngự, nghĩ đến từ nay về sau mình không thể trở lại biệt thự kia, mình và Nam Ngự có lẽ sẽ trở thành người xa lạ, cô chợt cảm thấy trống rỗng.
Nam Ngự chú ý tới sự thay đổi trên gương mặt Ngũ Vận Uyển, chỉ cảm giác trái tim mình đau thắt lại.
Anh gần như không suy nghĩ, nắm chặt lấy bàn tay Ngũ Vận Uyển ở dưới bàn.